Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không ít người trong thành lo lắng sợ hãi, song càng nhiều là phẫn nộ. Trước đó sáu đại gia tộc mười hai Hóa Thần và hơn một trăm tên Địa Tiên, cộng thêm Quân Hồng Diệp đều lên tiếng, khiến cho các gia tộc trong Phùng Hoàng triều không dám vọng động.
Nhưng hiện tại mười hai Hóa Thần chỉ còn lại năm tên, hai đại gia tộc Ma Hoàng Giới còn phản, chỉ bằng năm tên Hóa Thần mà dám đánh vào Phùng Hoàng triều? Năm người này thật tưởng rằng Phùng Hoàng triều dễ bắt nạt? Thật tưởng rằng Trung Hoàng Giới không người, có thể mặc cho bọn hắn tùy ý nắn bóp?
Trong thành, ở trong một tòa thành bảo, chúng nhân đang không ngừng tranh luận, Thiên Tàn lão nhân không nguyện ý ra tay tương trợ, điều đó khiến lão tổ Phùng gia và lão tổ Tề gia không dám ra tay.
Nhưng giờ lão tổ hai nhà lại có chút động tâm, chẳng phải Doãn Thanh Ti nói thần vật tùy duyên ư? Hiện tại Thiên Tà Châu đã chủ động bay đến Phùng Đế Thành, liệu có phải đây chính là hữu duyên?
Năm tên Hóa Thần lão quái điên cuồng truy kích tới Phùng Hoàng triều, theo tin tình báo còn nói đã giết không ít người, nếu cứ mặc cho bọn hắn làm càn, ai biết sẽ còn chết bao nhiêu người? Một khi Thiên Tà Châu bay đến Phùng Đế Thành, chẳng lẽ bọn hắn cứ để mặc năm tên lão quái cuồng oanh loạn tạc?
Bị người ỉa ở trên đầu mà còn không phản kháng, quân tâm liền cũng đi dứt. Đến lúc đó Phùng Hoàng triều bị diệt, Tề Hoàng triều cũng đi theo, cuối cùng Trung Hoàng Giới sẽ rơi vào tay ngoại tộc.
- Đợi thêm năm ngày!
Lão tổ Phùng gia đột nhiên đứng dậy, lên tiếng nói:
- Lại đợi thêm năm ngày, nếu Thiên Tà Châu vẫn cứ một đường bay tới đây, liền chứng tỏ thần vật quả thực có duyên với chúng ta, khi ấy chúng ta sẽ liên thủ đi tranh đoạt thần châu. Lão Tam, ngươi dẫn người truyền tống tới phụ cận Hỗn Độn Thành, năm ngày sau đợi lệnh của ta, trước nắm xuống Hỗn Độn Thành, phong tỏa thông đạo!
- Vâng!
Một tên Hóa Thần lão quái vội vàng lui ra bên ngoài, lão tổ Tề gia nhìn sang lão tổ Phùng gia hỏi:
- Quyết định rồi?
Lão tổ Phùng gia gật đầu đáp:
- Trước nắm xuống hạt châu cái đã, đợi cầm được vào tay, hai chúng ta bằng bản sự tranh đoạt, ai lấy được thì về nhà đó, tuyệt không tàn sát lẫn nhau. Đồng thời lập xuống Đấu Thiên huyết thệ, bảo đảm vinh dự cho tất cả gia tộc Trung Hoàng Giới trăm vạn năm.
- Được!
Lão tổ Tề gia khẽ gật đầu, lão tổ các gia tộc còn lại đều không ý kiến, giờ khắc này mà còn không đoàn kết, Trung Hoàng Giới liền sẽ vạn kiếp bất phục.
Lão tổ các gia tộc bắt đầu phái người trở về đưa tin, bố trí chuẩn bị sẵn, vạn nhất lần này gặp bất trắc, các gia tộc cũng có thể kịp thời phản ứng, lập tức chuyển dời con em gia tộc, không đến mức bị hủy diệt triệt để.
Phùng gia bắt đầu dự tính khu vực mà năm ngày sau Thiên Tà Châu sẽ tới, đồng thời triệt thoái toàn bộ võ giả bình dân trong các thành trì xung quanh, miễn cho đến lúc đại chiến bị liên luỵ.
Cùng lúc!
Vô số thám báo được rải ra, bố trí tai mắt trong phương viên mười đại vực xung quanh chiến trường, lần này nếu thật sự khai chiến, tất phải xử lý sạch cả năm tên Hóa Thần, một khi có kẻ nào đó đào tẩu được, tuyệt đối sẽ là trường hạo kiếp đối với Trung Hoàng Giới.
Toàn bộ các gia tộc ở Phùng Hoàng triều đều động, bắt đầu tổ chức bố trí, chuẩn bị cho đại chiến, bởi vì hạt châu vẫn cứ một mực bay tới Phùng Đế Thành, không có dấu hiệu gì là sẽ đổi hướng.
Thiên Tà Châu đương nhiên sẽ không đổi hướng, Lục Ly vốn chính là muốn bay tới Phùng Đế Thành. Năm ngày sau, Thiên Tà Châu bay qua một dãy sơn mạch cực lớn, trước mặt hiện ra một tòa thành trì.
Lục Ly vốn định điều khiển Thiên Tà Châu lượn vòng qua, kết quả từ xa xa thăm dò một phen, phát hiện tòa thành đã bị bỏ trống.
Trước đó trên đường đi hắn chưa từng gặp phải tòa thành trì nào là bị bỏ trống cả, trong lòng Lục Ly không khỏi có chút lo lắng, trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó hắn điều khiển Thiên Tà Châu bay tới tòa thành kia, năm người đằng sau tự nhiên cũng đuổi theo.
- Tộc trưởng, tình hình có chút bất thường!
Tên Hóa Thần của Quân gia phát hiện ra vấn đề, Quân Hồng Diệp cũng sớm đã dò xé được thành trì bị bỏ không, thần niệm hắn tán ra bốn phía, rất nhanh tròng mắt liền co rụt lại, nét mặt dần trở nên âm trầm, lạnh giọng nói:
- Lão bất tử của Phùng gia đi ra.
Hưu!
Trên đường chân trời phía trước mặt, ba đạo nhân ảnh nhanh bay mà tới, khí thế ai nấy đều cực thịnh, như thể sợ người khác không biết bọn hắn trâu bò cỡ nào vậy.
- Rốt cuộc cũng đến!
Sau khi thấy được ba tên Hóa Thần kia hiện thân, khóe miệng Lục Ly thoáng nhếch lên ý cười, hắn tin tưởng người Phùng gia xuất hiện không phải là để đàm phán, hơn nữa số người tới khẳng định không chỉ mỗi ba tên Hóa Thần.
Nghĩ nghĩ, Lục Ly liền điều khiển Thiên Tà Châu dừng lại, đám Quân Hồng Diệp cũng ngừng tấn công, đứng chờ người Phùng gia đi đến. Quân Hồng Diệp nhìn ba nhân ảnh nơi xa, những người còn lại thì bắt đầu dò xét tình hình chung quanh, xem xem liệu có mai phục không.
Hưu
Ba lão giả bay đến trên không trung thành trì, người đi đầu rõ ràng là lão tổ Phùng gia. Hắn trước là mặt không biểu tình quét nhìn Thiên Tà Châu một cái, sau đó mới nhìn sang Quân Hồng Diệp nói:
- Quân tộc trưởng, nơi này là Phùng Hoàng triều, mong các ngươi lập tức thối lui, bằng không sẽ bị tính là chủ động khiêu hấn!
Tiên lễ hậu binh, hơn nữa ngữ khí còn rất bất thiện, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến!
Quân Hồng Diệp khẽ thở dài trong lòng, nói:
- Phùng lão tổ, ngươi hẳn biết sáu gia tộc chúng ta đã vào thế đập nồi dìm thuyền, nếu ngươi khăng khăng muốn ngăn, kết cục của Lãnh gia cũng sẽ là kết cục của các ngươi.
- Sáu gia tộc?
Lão tổ Phùng gia cười lạnh đáp:
- Ngô Quảng Đức và Trần Vô Tiên ở đâu? Kêu đi ra ta xem xem. Quân Hồng Diệp, ngươi đang vũ nhục trí thông minh của ta, hay là đang vũ nhục chính ngươi?
Quân Hồng Diệp và những người còn lại liếc nhau, biết Phùng gia và Tề gia sớm đã chuẩn bị kỹ càng, đại chiến không cách nào tránh khỏi, hoặc là cứ vậy thối lui, hoặc là liều mạng tử chiến!
Quân Hồng Diệp không mạo muội khai chiến ngay mà đang âm thầm điều tức, đoạn thời gian này bọn hắn không được nghỉ ngơi, ai nấy đều rất mỏi mệt, cần thoáng hưu chỉnh một phen để khôi phục chiến lực.