Bất cứ người nào sau khi tung ra lượt công kích đầu tiên, trong lòng đều sẽ hoãn xuống, làm sao ngờ được lực lượng từ lần công kích thứ hai lại mạnh gấp đôi lần đầu tiên. Hai tay lão giả tê rần, lực lượng Lục Ly đột ngột gia tăng khiến hắn không cách nào nắm chặt cự phủ...
Xùy
Không còn cự phủ, Thiên Lân Đao trong tay Lục Ly lướt ra một đạo đường cong, trùng trùng chém lên cổ lão giả, đầu lâu theo đó bay lên, thân thể không đầu của lão giả ầm vang ngã xuống đất.
Toàn trường chấn kinh, từ lúc Lục Ly xuất hiện tới giờ chẳng qua mới mười mấy nhịp thở, không ngờ đã có một tên Thần Hải Cảnh chiến tử.
Lục Ly chỉ là Thần Hải Cảnh sơ kỳ, cũng không thấy hắn vận dụng huyền kỹ cao cấp gì, lại cứ vậy nhẹ nhàng đánh chết lão giả Thần Hải Cảnh Hà gia.
- Lục tiểu ca hay lắm!
Thành Khuất hưng phấn kêu to, không ngờ rằng một mũi tên dài màu đen đột nhiên bắn nhanh mà đến, bỗng chốc đâm trúng cổ hắn.
Hắn quay đầu nhìn lại, trong đám người Triệu Duệ chính đang cười lạnh nhìn bên này, hắn lấy tay ôm cổ, thân thể lảo đảo mấy bước, ầm vang ngã xuống đất.
Thành Khuất cũng là một trong những Thần Hải Cảnh bên phía Liễu gia, bốn đại gia tộc chết một tên Thần Hải Cảnh, phía Liễu gia cũng chết một tên, xem như hòa nhau.
- Nghê Thúc, Địch Bá các ngươi đi thịt Lục Ly, những người còn lại cầm chân Thần Hải Cảnh Liễu gia.
Triệu Duệ hét lớn một tiếng, hắn biết rõ nếu tiếp tục mặc cho Lục Ly giết tiếp, sợ rằng lần này cánh tấn công cửa tây sẽ toàn quân lật chìm.
Nghê Thúc là một trưởng lão Ngoại đường tương đối cường đại của Triệu gia, tu vi Thần Hải Cảnh trung kỳ, cộng thêm Địch Bá, không khả năng không giết chết được Lục Ly.
- Được!
Tên võ giả trung niên quát khẽ, trường kiếm điên cuồng khua múa đẩy lui một tên Thần Hải Cảnh Liễu gia, sau đó xoay người cuồng chạy về phía Lục Ly. Địch Bá cũng tương tự, không đi quản Thần Hải Cảnh Liễu gia mà chuyển sang đâm thẳng tới Lục Ly.
Đám người Liễu Di cuống lên, định lao tới chi viện cho Lục Ly, nhưng người bốn gia tộc liều chết cầm chân các nàng, trường tiễn trong tay Triệu Duệ lại như độc xà không ngừng phóng tới, khiến bọn hắn không cách nào trợ giúp Lục Ly.
Sau khi đánh chết ba bốn người gần đó, Lục Ly giương đao đứng yên tại chỗ, chờ đợi Địch Bá và Nghê Thúc áp sát. Trên mặt hắn không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại chiến ý ngẩng cao.
Ánh mắt đảo qua trên mặt Địch Bá, hắn cười lạnh nói:
- Địch tộc trưởng, đi nhanh như vậy làm gì? Tới tự sát? Là muốn xuống Minh giới tìm Địch Hỏa, nối tiếp tình cha con ư?
Nhắc tới Địch Hỏa, tròng mắt Địch Bá lập tức đỏ lên. Đó là đứa con trai hắn yêu thích nhất, sắp đột phá Thần Hải Cảnh, tiền đồ vô lượng, lại bị Lục Ly chém giết, thậm chí còn không toàn thây, chỉ tìm được một bộ hài cốt.
Khí tức trên thân Địch Bá lần nữa cuộn trào, tốc độ tăng nhanh mấy phần, như một con cự thú hình người gào thét mà tới. Huyền lực quán chú vào trong thiết hoàn đao trên tay, quang mang lấp lánh, bảy tám thiết hoàn (vòng sắt) trên sống đao chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Nghê Thúc xuất động trước Địch Bá, nhưng hắn thả chậm một nhịp, chờ Địch Bá đuổi kịp mới tăng tốc. Không thể không nói kinh nghiệm chiến đấu của Nghê Thúc rất phong phú, không mạo muội một mình lên trước phát động tấn công, hai người cùng lúc giáp công, như vậy mới càng dễ chém giết Lục Ly.
Tuổi Nghê Thúc không lớn lắm, chỉ tương đương như Địch Bá, thân hình hơi gầy yếu, tròng mắt khá nhỏ. Lúc này bởi vì trời mưa nên còn híp lại, chỉ có thể nhìn thấy hai đạo hàn quang lạnh lẽo, tựa như một con rắn độc tiềm phục trong rừng cây.
Địch Bá phẫn nộ đâm tới, Nghê Thúc lại lặng lẽ lách vòng sang bên trái, sách lược của hắn rất rõ ràng, để Địch Bá giao chiến với Lục Ly ở phía chính diện, còn mình từ bên cạnh ra tay đánh lén, một chiêu kích sát Lục Ly.
Binh khí của hắn là một thanh đoản kiếm, lúc này vẫn còn giấu trong tay áo, bóng đêm mờ tối căn bản không thấy được hắn mang theo binh khí.
- Chết!
Địch Bá đã tới gần Lục Ly một trượng, hắn vung lên thiết hoàn đao trùng trùng bổ nghiêng về phía Lục Ly, thiết hoàn trên trường đao chạm vào nhau, tiếng vang rung động, chấn cho màng nhĩ cường giả phụ cận đau nhức không thôi.
Nếu có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện chiến đao trong tay Địch Bá cũng đang rung động với biên độ cực nhỏ. Rung động này rất có tiết tấu, như thế có thể kết hợp với thiết hoàn, tạo ra tiếng vang quỷ dị, nhiễu loạn tâm thần địch thủ.
Lục Ly cảm thấy màng nhĩ hơi nhói đau, chú ý lực khó tránh khỏi bị phân tán, hắn nhìn chằm chằm chiến đao Địch Bá, chân sau giậm mạnh xuống đất, cả người tịnh tiến ra sau.
Hây!
Địch Bá run run thiết hoàn đao, đề thăng tốc độ, đồng thời hai chân đạp mạnh, thân thể tóe bắn mà lên, lần nữa bổ tới cổ Lục Ly.
Màng nhĩ nhói đâu, tốc độ Lục Ly tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, không thể không giơ lên chiến đao đón đỡ Địch Bá.
Ầm!
Địch Bá tung người lên giữa trời, màng nhĩ Lục Ly đau nhói khiến hắn khó có thể vung hết toàn lực, bị đao Địch Bá đánh bay ra sau, đâm trúng người một võ giả Triệu gia, sau đó lộn thêm vài vòng dưới đất.
Địch Bá cũng bị lực phản chấn bắn ngược trở về, chẳng qua thân hình vẫn vững vàng, không ngã sấp xuống.
Hưu!
Đúng thời khắc này, nơi xa một đạo bóng đen phóng tới, cấp tốc áp sát Lục Ly, trong tay xuất hiện môt thanh đoản kiếm, thân người cong lại, đoản kiếm dũng mãnh đâm tới sau lưng Lục Ly mới vừa bò dậy.
Nghê Thúc ra tay, hắn lựa chọn thời cơ thích hợp nhất, lúc Lục Ly vừa mới bị Địch Bá đánh bay, còn đang cuống cuồng bò dậy, hơn nữa khi này ánh mắt Lục Ly vẫn đang nhìn chằm chằm Địch Bá lần nữa bay vút mà tới.
- Lục Ly, cẩn thận!
Nơi xa Liễu Di một mực chú ý tình huống bên này, lặng lẽ tập trung theo dõi Nghê Thúc, nàng hoảng sợ quát lớn. Đáng tiếc tốc độ Nghê Thúc quá nhanh, lúc này đã áp sát tới sau lưng Lục Ly, chỉ còn cách nửa trượng.
- Ngu xuẩn!
Sau cửa sổ, Lục Linh khẽ cười khinh miệt. Nàng rất rõ ràng lực lượng Lục Ly, Địch Bá tuyệt đối không thể nhẹ nhàng đánh bay Lục Ly như vậy được.