Một ít võ giả Triệu gia liều mình vọt tới, đáng tiếc không ai địch nổi một chiêu từ Lục Ly, Lục Ly nhẹ nhàng tóe bắn mà ra, như một con mãnh hổ đuổi theo, không ngừng rút ngắn cự ly với Triệu Duệ.
- Lục Linh?
Địch Bá nghe được tiếng Lục Linh, đột nhiên quay sang nhìn về phía tiểu viện nhà Lục Ly. Thấy đằng sau cửa sổ có một đạo bóng đen, hắn tung người lao tới, hoàn toàn không để ý võ giả bốn gia tộc bị tàn sát quanh bốn phía, cứ thế lao nhanh tới tiểu viện nhà Lục Ly.
- Không hay...
Đám người Liễu Di kinh hãi, nhưng Địch Bá đã đi trước một bước, các nàng không cách nào ngăn cản kịp thời. Liễu Di đành phải dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo, roi màu đỏ tía hóa thành một con rắn độc truy hướng Địch Bá, ý đồ bắt lấy chân hắn.
- Hừ!
Địch Bá quát lạnh một tiếng, hai chân đạp mạnh vọt lên, trực tiếp rơi vào tiểu viện. Cả người hắn như đạn pháo lao vào trong gian phòng, trường đao nhắm thẳng Lục Linh đang lạnh lùng đứng bên cửa sổ, Địch Bá cười lạnh nói:
- Lục Ly, ngươi giết con trai ta, ta bầm thây vạn đoạn chị gái ngươi.
- Ngươi chắc mình có năng lực đó ư?
Lục Linh quay đầu nhìn lại, khóe miệng mang theo ý cười tuyệt mỹ, lúc này lụa mỏng che mặt đã được gỡ xuống, dưới ánh nến chiếu rọi nhìn mỹ lệ dị thường.
Địch Bá nhìn nét mặt cười nói thản nhiên kia, bất giác cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng bên ngoài Liễu Di đã đuổi tới, hắn không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, trường đao bổ thẳng về phía Lục Linh.
Cạch!
Trong tay Lục Linh đột ngột xuất hiện một thanh dao găm, nàng không công kích về phía Địch Bá, ngược lại tiện tay cắt sợi dây đỏ trên cửa sổ.
Dây đỏ đứt gãy, Địch Bá lần nữa cảm thấy có gì đó không đúng, bất giác nhìn lên trên đầu, chỉ thấy trên đó sớm đặt một chiếc bồn, bên trong có rất nhiều bột phấn màu đen vãi xuống.
Bột phấn quá nhiều, bay lả tả khắp nơi, Địch Bá dù làm thế nào cũng không thể tránh né hết được, thoáng chốc đã dính rất nhiều bột phấn.
Chuyện quỷ dị xảy ra...
Trên thân Địch Bá đột nhiên bốc lên liệt hỏa hừng hực, hỏa diễm này khác với hỏa diễm bình thường, là màu xanh lam, hệt như Quỷ Hỏa.
Trên người hắn tựa hồ bị giội đầy dầu đen, toàn thân bỗng chợt bốc lửa. Giữa thời khắc sống còn, Địch Bá đành phải từ bỏ ý định đánh giết Lục Linh, cả người đụng vào vách tướng, phá vỡ vách tường xông ra ngoài.
Bên ngoài đang trút mưa to, Địch Bá nghĩ, chỉ cần bị nước mưa tưới, lửa trên người nhất định sẽ dập tắt.
Nhưng mà!
Hắn nghĩ sai rồi, sau khi lao ra liệt hỏa vẫn không bị giội tắt, hắn đau đến lăn lộn ra đất, tru lên hãi hùng. Hỏa diễm kia mãi mà vẫn không tắt đi, đầu và da thịt xương cốt Địch Bá đều bị đốt thành than đen, cuối cùng bị thiêu sống ngay dưới ánh mắt bao người.
Lặng ngắt như tờ.
Chiến đấu bên ngoài đột nhiên ngừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía thi thể Địch Bá, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, bao gồm Liễu Di và một tên võ giả Thần Hải Cảnh Liễu gia vừa xông tới.
Các nàng trơ mắt nhìn Địch Bá bị thiêu chết, nhìn Địch Bá lăn lộn trên đất, tru lên như thú dữ, nhìn hỏa diễm trên người hắn dù làm thế nào cũng không bị dập tắt, sâu trong linh hồn dâng lên cảm giác sợ hãi khôn cùng.
Đây là hỏa diễm gì?
Sao Địch Bá lại bị bốc cháy? Sao hỏa diễm không cách nào giội tắt?
Không ai biết câu trả lời, ánh mắt chúng nhân đổ dồn về phía gian phòng Lục Ly, nhìn Lục Linh chống quải trượng đi ra cửa, nhìn nét mặt tuyệt mỹ của nàng, lại hệt như thấy được Lệ Quỷ.
Đệ đệ cả người đầy vẻ tà dị, tỷ tỷ tay trói gà không chặt lại càng thêm tà dị, hai chị em này hoàn toàn không phải người bình thường.
- Ai còn muốn giết ta, cứ việc vào đây.
Lục Linh nhàn nhạt nói, sau đó quay người về lại trong phòng, không thèm đóng cửa. Nhưng chẳng ai dám tiến vào gian phòng thấp thoáng ánh nến kia, lúc này nơi đó đã biến thành địa điểm cực khủng bố, rất nhiều người thậm chí không dám nhìn lâu.
- Rút lui!
Trong nhóm võ giả bốn đại gia tộc chỉ còn lại hai tên Thần Hải Cảnh, bọn hắn liếc nhau, cả hai đều không chút gì do dự lập tức thoái lui. Chỉ còn hai tên Thần Hải Cảnh, giờ còn không rút, toàn bộ bọn hắn đều phải chết ở đây.
- Thập Lục trưởng lão, Ninh trưởng lão, các ngươi dẫn người đuổi bắt, đồng thời trấn thủ cửa tây, nếu thủ không được thì triệt thoái về hậu viện.
Liễu Di hạ lệnh cho hai tên trưởng lão Liễu gia, chính mình lại không đi, mà đứng thủ hộ ngoài lầu các tiểu viện Lục Ly.
Lục Ly đuổi giết Triệu Duệ, Lục Linh dù thủ đoạn có vẻ rất khủng bố, nhưng Liễu Di vẫn không yên tâm, quyết định ở lại giúp Lục Ly bảo hộ chị gái hắn.
- Di tiểu thư, ta không cần ngươi bảo hộ, ngươi đi giúp bọn họ đi.
Lục Linh ra khỏi phòng đứng ngoài cửa mỉm cười nói, Liễu Di thân khoác nhuyễn giáp, đầu tóc sớm đã ướt mưa, nàng vuốt mặt một cái nói:
- Không sao, chức trách của ta chính là trấn thủ cửa tây, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành.
Lục Linh không nói gì thêm, cũng không mời Liễu Di vào tránh mưa, cứ thế đứng nơi cửa ra vào nhìn về phía cửa nam, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Liễu Di cũng tương tự, ánh mắt nhìn về hướng cửa nam, nghe tiếng nổ, tiếng rống giận, tiếng kêu thảm thỉnh thoảng từ bên kia truyền lại, sắc mặt của nàng có chút âm tình bất định, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Tựa hồ bởi trong lòng quá sợ hãi, Liễu Di muốn tìm người nói chuyện, nàng run giọng hỏi:
- Lục tiểu thư, Liễu gia chúng ta có thể thắng được ư?
Lục Linh không nhìn Liễu Di, trầm tư một lát sau đó nhàn nhạt nói:
- Nếu Vũ đại nhân và thủ hạ hắn không ra tay, gia gia ngươi có thể thức tỉnh, như vậy có lẽ có thể mời đến viện quân, Liễu gia các ngươi cũng có thể thắng. Chẳng qua... khả năng này quá nhỏ, cho nên nếu ngươi không nghĩ đào vong, tốt nhất là nên chuẩn bị tự sát, miễn cho bị người khác ô nhục thân thể.
- A...
Liễu Di chỉ là thuận miệng hỏi vậy thôi, lại không ngờ Lục Linh sẽ hồi đáp nghiêm túc như thế, hơn nữa còn rất rõ ràng thế cục bây giờ.
Nàng quay đầu nhìn Lục Linh một cái nói:
- Thế vì sao ngươi không trốn? Chẳng lẽ là muốn chết chung với Liễu gia chúng ta.