Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vẻ quấn quít trong mắt Lục Chính Đàn càng sâu, hắn ngước nhìn lên không trung nơi xa, đợi khi thần niệm thăm dò được Lục Nhân Hoàng đang đơn thương độc đấu năm người, không chút nào rơi xuống hạ phong, trong lòng lại càng thêm lưỡng lự.
Đều là con em Lục gia, còn là chú cháu ruột, chẳng lẽ thật phải giết đến ngươi chết ta sống?
Chỉ là nếu dừng tay ở đây, Lục Chính Đàn hắn không chỉ phải gánh bêu danh cả đời, còn sẽ liên lụy đến con cháu tử tôn.
- Lục Chính Đàn!
Đúng lúc này, bầu trời phía tây cuộn lên ba động, một lão giả xuất hiện giữa không trung, chính là Thái Thượng trưởng lão Lục gia, Ngũ thái công.
Ngũ thái công mắt lạnh nhìn Lục Chính Đàn, quát lớn:
- Đến lúc này rồi còn không biết dừng cương trước bờ vực? Nươi quên tổ huấn Lục gia, quên tộc quy Lục gia rồi ư? Vì tư lợi bản thân, ngươi phải muốn dẫn Lục gia vào cảnh vạn kiếp bất phục? Đợi sau này chết rồi, ngươi còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông Lục gia?
-
Tiếng nói Ngũ thái công như sấm rền, chấn cho màng nhĩ đám Lục Chính Đàn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa đau nhức không thôi. Ở Lục gia, Ngũ thái công có bối phận rất cao, Lục Chính Đàn đều phải gọi hắn một tiếng Ngũ thúc, hắn gầm thét như vậy khiến sắc mặt Lục Chính Đàn bỗng chốc trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt lộ ra một tia thống khổ.
- Thôi, thôi!
Lục Chính Đàn lắc đầu than nhẹ, quét mắt nhìn sang đám người Lục Thiên Đế, quát:
- Chúng ta trở về, không nhúng tay vào chuyện nơi này.
- Phụ thân!
Bọn Lục Thiên Đế hét lớn, giờ mà rời đi, khác gì bằng với chấn nhận thất bại. Nếu bọn Lục Nhân Hoàng thắng trận, quay đầu tất sẽ thanh toán bọn hắn.
- Trở về!
Lục Chính Đàn kiên định gầm lên:
- Con em Lục gia có mâu thuẫn thì đóng cửa lại tự xử lý với nhau, muốn đánh muốn giết cứ giải quyết trong Thần Khải Thành. Tổ huấn Lục gia nói rõ tuyệt đối không thể liên hợp ngoại tộc đối phó đồng tộc, quay về!
Lục Chính Đàn bay ra ngoài thành, bọn Lục Thiên Đế Lục Phong Hỏa đành phải đuổi theo. Trong mắt Lục Toan toàn là vẻ oán độc, trừng nhìn đám người Lục Linh nơi xa một cái, cuối cùng đành bay đuổi theo đám người Lục Chính Đàn.
Hưu!
Ngũ thái công như một con đại bằng giương cánh lượn vòng trong thành, ánh mắt quét nhìn Lục Linh một cái, nói:
- Lục Nhân Hoàng một đời nhân kiệt, con trai con gái đều xuất sắc như thế, là hồng phúc của Lục gia ta. Muốn giết con cháu Lục gia, các ngươi phải bước qua xác lão già này cái đã.
Ngũ thái công Lục gia gia nhập chiến cuộc, trên Chiến Thần Bảng Trung Châu hắn được xếp hạng mười ba, là cường giả linh hồn nổi danh. Mấy năm gần đây một mực tu luyện ở Vấn Phật Sơn, tạo nghệ linh hồn lại càng cao thâm mấy phần.
Chẳng qua lúc này áp lực lên thân đám người Khương Khinh Linh Lục Linh lại đang rất lớn, phía các nàng chỉ có năm tên Địa Tiên Linh Lung Các, Bạch Thu Tuyết và Lục Linh cộng lại miễn cưỡng có thể tính là một tên Địa Tiên. Tiểu Bạch có thể nhẹ nhàng nghênh chiến một tên Địa Tiên, cộng thêm lão hòa thượng Đại Phật Tự và Ngũ thái công, tổng cộng chỉ tương đương chín tên Địa Tiên.
Trong khi phía sáu đại gia tộc chí ít có tận mười mấy Địa Tiên, nếu không nhờ Lục Nhân Hoàng cầm chân năm tên Địa Tiên mạnh nhất, cộng với đám người Lục Chính Đàn chủ động rút lui, trận chiến này căn bản không cách nào đánh lại.
- Các ngươi đừng đánh nhau nữa có được không, các ngươi khiến Bàn Nhược rất khó xử!
Bàn Nhược thấy đám Địa Tiên phóng tới chỗ mấy người Lục Linh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chất đầy vẻ xoắn xuýt. Nàng chưa từng giết qua người, gần như không có kinh nghiệm đánh nhau, nếu lần này không phải là vì chuyện Lục Ly, nàng tuyệt đối sẽ không ra tay.
- Ai ai...
Bàn Nhược thấy một tên Địa Tiên Linh Lung Các bị đánh bay, lại thấy hai tên Địa Tiên phóng tới chỗ Lục Linh, nàng lập tức cắn môi vọt lên, lão hòa thượng cũng vội đuổi theo.
Nàng vừa phi hành, trong tay vừa hiện ra một chuỗi phật châu, miệng lẩm nhẩm:
- Bồ Đề bản tự tính, tính tịnh thị Bồ Đề, diệc phi khả tu tương, canh vô khả tác tương...
Sau khi Bàn Nhược niệm xong chữ cuối cùng, từ trong vòng phật châu trên tay nàng bay ra một chữ “Phật” nho nhỏ, chữ này đón gió biến lớn, hóa thành từng chữ “Phật” to tướng, những chữ “Phật” kia như từng quyền đầu bằng sắt nện tới hai tên Địa Tiên.
- Hả?
Hai tên Địa Tiên kia vốn đang định tập kích Lục Linh và Bạch Thu Tuyết, trong lòng lại đột nhiên dâng lên cảm giác nguy hiểm, lập tức quay đầu, chỉ thấy từng chữ “Phật” sáng rực kim quang chính đang đánh tới. Hai người còn chưa kịp phản ứng, những chữ Phật kia liền trực tiếp khắc vào trong cơ thể, tiếp đó toàn thân hai người đều không cách nào động đậy, tựa như bị phong ấn, như cục đá rơi rụng xuống dưới.
- Cái này...
Đám Địa Tiên gần đó dồn dập biến sắc, tiểu ni cô kia chỉ là chiến lực Quân Hầu Cảnh, không ngờ lại có được thần thông khủng bố như thế?
Đó không phải huyết mạch thần kỹ, xung quanh không thấy có thiên địa Huyền khí hội tụ, khẳng định không phải áo nghĩa, như vậy chỉ có thể giải thích!
Đây cũng là thần thông thiên phú của thiên địa thần thai, tương tự như Hỏa Phượng Thiên Viêm của Lục Linh.
Đại Phật Tự có một tiểu ni cô là thiên địa thần thai, có được thần thông rất lợi hại, được lão phương trượng thu làm đồ đệ, chuyện này rất nhiều người đều có nghe đồn, không ngờ lại là thật.
- Các ngươi đừng nhìn Bàn Nhược nữa.
Bàn Nhược thấy vô số người nhìn chằm chằm mình, tay chân không khỏi có chút luống cuống, hốt hoảng nói:
- Bàn Nhược không muốn đánh nhau, các ngươi đừng đối phó Lục tỷ tỷ, như thế Bàn Nhược liền không ra tay.
- Tiểu ni cô!
Nghe được lời này của Bàn Nhược, một tên Địa Tiên Quỷ Xoa Tộc không lập không kìm được phẫn nộ, hắn bay vụt đến, trong tay xách theo chiến đao hình răng cưa, trên chuôi đao còn treo một chiếc đầu lâu, hung tợn nói:
- Đã làm đĩ còn muốn lập bài phường, nếu Đại Phật Tự các ngươi đã muốn nhúng tay vào chuyện này, bản tọa liền nuốt sống cả tiểu ni cô ngươi!
- Bàn Nhược!
Lục Linh thấy Bàn Nhược bị Quỷ Xoa Tộc dọa cho sắc mặt trắng bệch, vội vàng quát khẽ:
- Đây đều là người xấu, ngươi đừng cảm thấy tội lỗi. Cứ phong ấn hết những người xấu này lại, Lục ca ca ngươi trở về nhất định sẽ rất cao hứng.
- Được!