Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Dù cho bên này chết đi một tên Địa Tiên, vô số binh sĩ phía dưới vẫn không khỏi thấp thỏm bất an.
Tốc độ tử thương của Địa Tiên sáu đại gia tộc quá nhanh, chiến trường giữa sáu đại Tộc Vương và Lục Nhân Hoàng chậm chạp không thấy có tiến triển, cứ tiếp tục thế này tất cả Địa Tiên bên này liền sẽ bị giết sạch, khi đó liền đến lượt bọn hắn bị đồ sát.
- Chết đi!
Trên không trung thành tây vang lên một tiếng bạo rống, tiếp đó có bóng người như diều đứt dây ầm ầm nện xuống. Vô số thần niệm quét tới, phát hiện bóng người này là minh chủ Nhật Nguyệt Minh Tiêu Vạn Quân
Minh chủ Nhật Nguyệt Minh xếp hạng thứ tám trên Chiến Thần Bảng Trung Châu, đó là người đứng đầu một minh, tộc trưởng Tiêu gia, một trong mười hai Vương tộc, đến nay đã thành danh hơn một trăm năm, không ngờ lại bị Lục Nhân Hoàng chém giết.
Lấy một địch năm, Lục Nhân Hoàng không chỉ không sao, ngược lại còn chém giết một người. Có thể giết một người, như vậy liền có thể giết thêm người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...!
Trong đầu chúng nhân bất giác tuôn ra dự cảm chẳng lành, sợ rằng trận chiến này sáu đại thế lực sẽ chuốc lấy thảm bại.
Trên cao không, mấy người Cơ Ngạo Tiên cũng có suy nghĩ tương tự, bởi vì năm người bọn họ căn bản không cách nào thương hại được đến Lục Nhân Hoàng.
Năng lực phòng ngự của Thần Khải cấp chín quá khủng bố, năm người bọn hắn đồng loạt phóng thích công kích mạnh nhất, lại vẫn chẳng khiến Lục Nhân Hoàng chịu chút tổn thương nào.
- Hết cách rồi!
Thần niệm Cơ Ngạo Tiên quét nhìn xuống dưới, thở dài một hơi đành chịu, sau đó lấy ra một tấm ngọc phù từ trong giới chỉ, đột nhiên bóp nát!
Ông!
Không lâu sau, trong thành bảo Luân Hồi Thành chợt sáng lên một đạo quang mang xung thiên, tiếp sau một cỗ khí tức khủng bố tràn ngập ra khắp tòa thành trì, nương theo đó là một tiếng hét lớn:
- Tất cả dừng tay!
Vô số thần niệm quét tới tòa thành bảo kia, Lục Nhân Hoàng cũng nhìn xuống, trong mắt chớp qua một tia kiêng dè, thu lại trường thương không tiếp tục công kích nữa.
- Khí tức người này thật khủng khiếp!
Lục Linh đánh mắt ra hiệu cho chúng nhân xung quanh, cả đám lập tức dừng tay tụ lại một chỗ, ánh mắt khóa chặt tòa thành bảo kia.
Ba đạo thân ảnh bay vụt lên, trong đó người đi đầu nhìn không ra niên kỷ, đầu tóc xám trắng, trường mi như kiếm, trên thân lộ ra một cỗ khí thế không giận tự uy, khiến người nhìn vào bất giác cảm thấy rất là đè nén.
- Không biết xấu hổ...
Khương Khinh Linh quét nhìn người này, miệng thì thầm, sắc mặt lại trở nên có chút khó coi. Ba người này nàng đều quen biết, chính là Nhị điện chủ và hai tên trưởng lão Thí Ma Điện.
Trước kia Nhị điện chủ từng là cung chủ Luân Hồi Cung, đến lúc mấy người Lục Nhân Hoàng Lục Linh Khương Khinh Linh bắt đầu giành được ưu thế tuyệt đối, hắn lại đột nhiên đi ra, nếu nói bọn hắn chỉ vừa khéo tới kịp, đánh chết nàng cũng không tin.
Nhị điện chủ liếc nhìn chúng nhân một lượt, mắt lạnh gầm nói:
- Đại quân bốn tộc áp cảnh, Thí Ma chiến trường liên tiếp bại lui, Đại điện chủ anh dũng chiến tử, Nhân tộc tử thương thảm trọng, không ngờ các ngươi lại ở đây tự giết lẫn nhau? Các ngươi muốn chết cả rồi ư?
Hoa!
Toàn trường xôn xao, Khương Khinh Linh cũng không giấu được vẻ kinh ngạc, nàng về lại Linh Lung Các đã gần nửa năm, không biết bên trong Thí Ma chiến trường đã xảy ra chuyện tày trời như thế.
Khóe miệng mấy người Lục Linh lại nhếch lên vẻ giễu cợt, thẳng đến trước lúc này các nàng đều nghĩ không thông, vì sao bốn đại thế lực lại tấn công sớm trước kỳ hạn, thì ra là Hình Mục đã chiến tử, Nhị điện chủ thượng vị, khó trách bốn đại gia tộc mới không chút kiêng dè.
- Nhị điện chủ nói hay lắm!
Một tiếng nói sâu kín từ phương bắc truyền lại, tiếp đó một viên hạt châu vạch phá bầu trời lao đến, tốc độ cực nhanh, rất nhiều người thậm chí còn chưa thấy được rõ ràng thì hạt châu đã dừng ở trước mặt mấy người Lục Linh.
Một tiếng nói lạnh lẽo như hàn phong tiếp tục vang lên:
- Đại điện chủ đi về cõi tiên, bốn đại thế lực lại xâm lấn Bắc Mạc Vân Châu U Châu, đồ sát hơn trăm triệu người, bốn đại thế lực này… à không, người sáu đại thế lực này quả thực đáng chết! Hôm nay Nhị điện chủ đồ sát sạch sẽ sáu tộc bọn hắn đi, ngươi không giết thì để ta giết!
Lục Ly, rốt cục chạy tới.
...
Lục Ly dự tính thời gian tương đối chuẩn, chẳng qua vẫn muộn mất nửa canh giờ. Nếu có thể đến sớm nửa canh giờ, những Nhân Hoàng kia đã không đến nỗi chết đi, Địa Tiên Linh Lung Các cũng không bị vẫn lạc.
May mắn Lục Nhân Hoàng xuất hiện, lại thêm Khương Khinh Linh và Bàn Nhược giúp đỡ, nếu không lúc này đám người Lục Linh Bạch Thu Tuyết sợ rằng sớm đã đi xuống cửu tuyền.
Thần niệm hắn quét nhìn một vòng, xác định chúng nhân an toàn, trong lòng rốt cục cũng yên tâm. Đợi khi phát hiện Khương Khinh Linh, Bàn Nhược và Ngũ thái công, trong lòng càng là tuôn lên cảm giác ấm áp. Cục diện gian nan như thế, thậm chí có thể nói là tình thế chết chắc, các nàng lại vẫn nghĩa vô phản cố đi tới tương trợ, đúng là hoạn nạn thấy chân tình.
- Đó là...
Lúc thần niệm quét lên cao không, đảo qua trên người Lục Nhân Hoàng, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh nghi. Toàn thân Lục Nhân Hoàng bọc trong chiến giáp hoàng kim, không thấy rõ nét mặt, chỉ có thể cảm nhận được khí huyết cường đại như là Ma Thần, cộng với bá khí không ai sánh nổi kia.
Lục Ly không quá quen thuộc Thần Khải của Lục gia, tưởng đây là bán Thần khí, trong lòng nhủ thầm, chẳng lẽ đây là cường giả bí ẩn kia.
- Không đúng...
Nhưng khi Lục Ly sắp định thu lại thần niệm, mũ giáp Lục Nhân Hoàng thoáng khẽ lay động, lộ ra khuôn mặt khôi ngô tang thương, đôi mắt hổ ẩn ẩn ngấn lệ, bên trong chất đầy vẻ áy náy và tự trách.
- Phụ thân!
Cả người Lục Ly khẽ run lên, thần sắc không giấu được vẻ phức tạp, hắn cũng như Lục Linh, trong lòng vừa có oán hận ủy khuất, lại vừa có kinh hỉ nhớ nhung. Thời khắc sinh tử Lục Nhân Hoàng rốt cục lộ diện, điều khiến khiến oán hận trong lòng Lục Ly tiên tán ít nhiều.
- Tốt!
Lục Nhân Hoàng rốt cục đi ra, Lục Ly lại càng thêm yên tâm, hắn thu hồi thần niệm, nhìn về phía Nhị điện chủ.