Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trường diện trở nên giằng co, từ bốn mặt thành lại đang không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm, khôi lỗi thú vẫn đang tứ ngược. Nhị điện chủ nghĩ nghĩ, sau đó khua tay nói:
- Dương trưởng lão, Lý trưởng lão, các ngươi đi trước trấn áp khôi lỗi thú.
Thời gian kéo càng lâu, người chết sẽ càng nhiều, bất luận thế cục phát triển thế nào, chí ít phải diệt sát khôi lỗi thú trước cái đã.
Đánh hay hòa? Trong lòng Nhị điện chủ rất là quấn quít!
Đánh, vạn nhất trong Thiên Tà Châu kia lại xuất hiện thêm mấy tên thiên kiêu thì sao? Đến lúc đó tất cả người tại trường đều phải chết. Nhưng nếu hòa, uy nghiêm của đại điện chủ mới thượng vị là hắn sẽ mất sạch, sau này còn làm sao thống soái quần hùng?
Quan trọng hơn chính là, cục tức hắn nuốt trôi được ư?...
Dương trưởng lão và Lý trưởng lão bay đi, hai người này đều tiến vào Địa Tiên đã nhiều năm, cùng có cảnh giới Địa Tiên trung hậu kỳ, phái đi ra hoàn toàn đủ sức trấn áp khôi lỗi thú.
Nhị điện chủ lần nữa hạ lệnh:
- Ngạo tiên các ngươi cũng đi trấn áp khôi lỗi thú, nơi này có ta rồi!
Đám Địa Tiên Cơ Ngạo Tiên bay đi, Lục Nhân Hoàng nghĩ nghĩ liền hạ xuống, Lục Ly lần nữa cất tiếng:
- Trước cứu người!
Từ trong mười ba tên Địa Tiên phân ra năm người, cấp tốc vọt xuống cứu ra bọn Lục Phi Tuyết. Dạ Tra nước mắt tuôn đầy mặt, sau khi được cứu lập tức quỳ gối nói:
- Thánh Chủ, lão nô thẹn với ngươi, không mặt mũi gặp ngươi a...
- Ông!
Thiên Tà Châu lấp lánh quang mang, thu lại đám người Lục Phi Tuyết Bạch Hạ Sương Dạ Tra vào bên trong, sau đó Lục Ly nghĩ nghĩ rồi truyền âm nói:
- Tỷ, Thu Tuyết, Khinh Linh, Tiểu Bạch, Hồ Lang các ngươi đừng kháng cự!
Từng đạo quang mang chớp lóe, Lục Linh Bạch Thu Tuyết Khương Khinh Linh Tiểu Bạch và đám Nhân Hoàng đều bị thu vào. Tiểu Bạch thì lại bay tới, nhào vào trong ngực Lục Ly, không ngừng réo gọi thân thiết.
- Lục lang...
Nhìn gương mặt không biết bao lần từng xuất hiện trong mộng kia, thân hình Khương Khinh Linh khẽ run lên, trong mắt tuôn trào nhiệt lệ. Bạch Thu Tuyết cũng khóc thành lệ nhân, Lục Ly vươn tay ra, hai người rốt cuộc không đè nén nổi cảm xúc, song song nhào vào trong ngực Lục Ly.
Tiểu Bạch đứng trên vai Lục Ly, trong ngực thì lại ôm lấy Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết, hắn nhẹ lời trấn an hai người mấy câu, sau đó đảo mắt nhìn về phía Lục Linh nói:
- Tỷ, ta về rồi!
- Tốt, về được là tốt.
Trên mặt Lục Linh hiện lên ý cười xán lạn, ở trong lòng nàng, bất luận thành tựu Lục Ly có như thế nào, chỉ cần hắn trở về bình an, vậy là đủ rồi.
- Thôi, mấy người cô cô còn cần chăm sóc, các ngươi đi nghỉ ngơi trước, để ta ứng phó cục diện ngoài này!
Lục Ly vỗ vỗ vai Khương Khinh Linh và Bạch Thu Tuyết, hai người ngừng khóc, vội vàng đi xem tình hình đám người Lục Phi Tuyết Bạch Hạ Sương Yên phu nhân, thần niệm Lục Ly lại lần nữa quét ra.
Nhị điện chủ đứng ngạo nghễ giữa trời, tất cả Địa Tiên còn lại đều được phái đi trấn áp khôi lỗi thú, dưới sự trấn áp từ đám cường giả, tốc độ tử thương của khôi lỗi thú bỗng chốc tăng nhanh. Nhất là khi đám người Dương trưởng lão Lý trưởng lão Cơ Ngạo Tiên Dương Bất Sính gia nhập chiến cuốc, trong tay bọn hắn đều có bán Thần khí, một chiêu liền có thể chém giết một con khôi lỗi thú.
Lục Ly lại không quá để tâm tới chết sống của đám khôi lỗi thú kia, thần niệm hắn quét nhìn về phía Bàn Nhược, thấy tiểu ni cô đã trưởng thành lên nhiều. Từ một bé con biến thành cô bé, đáng tiếc lại là ni cô, khiến nét mặt tinh xảo của nàng thiếu đi mấy phần vận vị nữ nhân.
- Bàn Nhược, cám ơn ngươi!
Lục Ly nhẹ giọng nói:
- Chuyện hôm nay đã không cần ngươi ra tay nữa, ngươi về Đại Phật Tự trước đi. Đợi xử lý xong chuyện ở đây, ta sẽ lên Phật sơn tìm ngươi.
- Được rồi!
Bàn Nhược lộ ra nụ cười ngọt ngào, dù Lục Ly không có hiện thân, nhưng có câu nói này của Lục Ly liền đã đủ. Nàng cũng không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, không đành lòng nhìn xem nhiều người như vậy bị giết, nếu Lục Ly đã có lòng tin đủ sức ứng phó, nàng không muốn Đại Phật Tự phải liên lụy thêm nữa.
- A Di Đà Phật!
Lão hòa thượng sau lưng Bàn Nhược chắp tay trước ngực, hướng về phía Thiên Tà Châu khẽ cúi đầu một cái, nói:
- Lục thí chủ, oan gia nên giải không nên kết, tha người được thì nên tha ngươi. Giờ đây bốn tộc xâm lấn, Nhân tộc thế yếu, tốt nhất đừng nên tạo thêm sát nghiệp.
Nếu đổi thành người khác nói lời này, Lục Ly nhất định sẽ coi là gió thoảng bên tai, nhưng Đại Phật Tự tính là có ân với hắn, thế nên Lục Ly mới gật đầu đáp:
- Lời đại sư nói ta đã nhớ kỹ, đại sư dẫn Bàn Nhược về trước đi, lần này đa tạ.
Lão hòa thượng lần nữa chắp tay trước ngực, mang theo Bàn Nhược bay về nơi xa, rất nhanh liền tan biến ở phía cuối chân trời. Mấy người Lục Nhân Hoàng, Khương Vô Ngã và Ngũ thái công vẫn đứng ngạo nghễ giữa trời cao, không nói nửa lời, lúc này cục diện biến thành Lục Ly làm chủ, bởi vì bọn hắn cũng không nắm chắc đối chiến được với Nhị điện chủ.
Nhị điện chủ trầm mặc thoáng chốc, thấy khôi lỗi thú quanh bốn phía đã bị đồ sát gần xong bèn mở miệng nói:
- Lục Ly, đại sư nói có lý, bốn tộc xâm lấn, Nhân tộc thế yếu. Các ngươi cứ vậy thối lui, bản điện chủ có thể bỏ qua chuyện cũ.
Nhị điện chủ đã làm ra nhượng bộ rất lớn, nói cách khác trong lòng hắn đã chuẩn bị nghị hòa. Nếu Lục Ly gật đầu đáp ứng, việc này coi như xong. Còn tiếp sau có ra tay lừa giết mưu hại hay không, vậy thì phải xem thủ đoạn và thực lực của song phương.
Đám người Khương Vô Ngã khẽ thở dài một hơi, Nhị điện chủ không chỉ đột phá thiên kiêu, còn vinh thăng thành Đại điện chủ. Lúc này hắn không chỉ đại biểu cho một cá nhân nào, mà là đại biểu cho toàn bộ Thí Ma Điện, đó chính là thế lực lớn nhất của Nhân tộc, là cự vô bá chân chính.
- Ha ha!
Lục Ly lại cất tiếng cười lạnh, khiến nội tâm đám người Khương Vô Ngã không khỏi trầm xuống, rất nhanh Lục Ly liền tiếp lời:
- Bắc Mạc Vân Châu U Châu Hoang giới tổng cộng tử thương trên trăm triệu, giờ chỉ bằng một câu của ngươi liền phải bỏ qua? Ngươi là Đại điện chủ đương nhiệm của Thí Ma Điện, chẳng lẽ đã quên điện quy của Thí Ma Điện rồi?