Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Câu nói kế tiếp chưa kịp nói ra, cái miệng anh đào của Bạch Thu Tuyết đã bị Lục Ly lấp kín. Lục Ly điên cuồng đòi hỏi, mang tất cả nỗi nhỡ và sự yêu thương đối với Bạch Thu Tuyết những năm này, dung nhập vào trong nụ hôn nồng cháy.
Bạch Thu Tuyết cũng tương đối động tình, mặc cho Lục Ly tiến công, vươn hai tay ra ôm cổ Lục Ly. Hai người đều yên lặng đi vào, củi khô và lửa gặp nhau, vừa ra là không thể ngăn cản.
- Ai nha...
Không biết qua bao lâu, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kinh hô của Bạch Hạ Sương. Tiếp theo, tiếng lẩm bẩm của Bạch Hạ Sương lại vang lên lần nữa, Lục Ly và Bạch Thu Tuyết bị doạ sợ, Bạch Hạ Sương nói:
- Chuyện gì xảy ra, tiểu cô, ta cảm giác có người đang sờ ta... Ai nha, đáng chết, lại bị quỷ nhập vào người rồi.
- Hưu.
Bạch Thu Tuyết lập tức đứng lên, chẳng quan tâm quần áo trên người đã bị Lục Ly cởi bỏ một nửa, vọt vào trong phòng như một con thỏ trắng kinh hoảng.
- Mẹ kiếp.
Chuyện tốt lại bị quấy nhiễu rồi, Lục Ly một thân tà hỏa không có chỗ phát tiết. Hắn vốn cho rằng để Bạch Hạ Sương đi mời Yên phu nhân, Yên phu nhân sẽ hiểu chuyện, giữ Bạch Hạ Sương lại. Để hắn và Bạch Thu Tuyết có một chút thời gian, lại không nghĩ rằng Yên phu nhân thật sự đi theo Bạch Hạ Sương tới...
Hắn chỉ có thể oán hận sửa sang lại quần áo, đợi Yên phu nhân và Bạch Hạ Sương đi vào, hắn trừng mắt với Yên phu nhân một cái, nhưng nàng không có buồn bực, ngược lại cười tủm tỉm nhìn về phía Lục Ly, cúi người hành lễ nói:
- Bạch Yên bái kiến đại đế, không biết đại đế triệu kiến Bạch Yên có chuyện gì quan trọng?
- Ta chuẩn bị phái một mình ngươi đi diệt U Minh Giáo!
Lục Ly nổi giận đùng đùng nói một câu, sau đó phất tay áo rời đi. Yên phu nhân phụt cười một tiếng, còn Bạch Hạ Sương lại bị hù doạ, kinh hô:
- Lục Ly, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn hại chết tiểu cô à?
Lục Ly một thân tà hỏa không có chỗ phát tiết, sau khi đi ra khỏi nơi ở của Bạch Thu Tuyết, xoay người đi vào chỗ ở của Khương Ỷ Linh.
Khương Ỷ Linh và Lục Hồng Ngư đang tán gẫu, hai người quen biết nhau lúc ở Thí Ma tiểu chiến trường, Lục Ly có chuyện bận rộn, tự nhiên Lục Hồng Ngư tới đây tiếp đón.
Lục Hồng Ngư rất hiểu chuyện, cười tủm tỉm, liếc mắt nhìn Lục Ly một cái rồi lui xuống. Khương Ỷ Linh không e dè giống như Bạch Thu Tuyết, mà trực tiếp lao vào trong ngực Lục Ly, dùng đôi mắt hồ ly liếc Lục Ly nói:
- Người nhẫn tâm, vậy mà bỏ mặc người ta mười ngày.
- Xin lỗi!
Lục Ly hổ thẹn, khẽ vuốt tóc Khương Ỷ Linh, thở dài nói:
- Gia gia đang giải độc, ta không phân thân ra được. Rốt cục hôm nay tình huống đã ổn định, không phải ta lập tức tới đây trước sao?
- Phải không?
Đôi mắt hồ ly của Khương Ỷ Linh hơi chớp chớp, Lục Ly cười xấu hổ, Khương Ỷ Linh cũng không có buồn bực, cười hì hì nói:
- Thu Tuyết muội muội vì ngươi thiếu chút nữa chết rồi, bị băng phong mấy năm, ngươi đi gặp nàng trước cũng rất bình thường, người ta không trách ngươi.
Lục Ly mừng vui nhẹ nhàng cười, Khương Ỷ Linh ưa thích càn quấy, nhưng không phải là không hiểu thế sự, thời điểm quan trọng rất hiểu chuyện, loại tính cách tiểu ma nữ này của nàng khiến Lục Ly hết sức ưa thích.
Đột nhiên Khương Ỷ Linh nhắm mắt lại, ngửa mặt nhìn Lục Ly, nói:
- Lục lang, ta muốn ngươi, hôn ta đi!
Khương Ỷ Linh chủ động muốn hôn, Lục Ly cũng không nhịn được nữa, trực tiếp ôm lấy Khương Ỷ Linh đi vào trong phòng, mặc dù lúc này mới là xế chiều, nhưng Lục Ly không quan tâm cái gì nữa rồi.
Mấy lần mây mưa, đủ kiểu triền miên.
Hai người ôm nhau ngồi ở trên giường, đột nhiên Lục Ly nghĩ đến cái gì, có một ít cảm khái nở nụ cười:
- Có lẽ hiện tại toàn bộ đàn ông Thần Châu đại địa đều sẽ ước ao như ta đi? Ta vậy mà ngủ với tộc vương Khương gia...
- Phốc.
Khương Ỷ Linh nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm vào Lục Ly nói:
- Lục Ly, nếu không ngươi ở rể Khương gia ta đi, sau này có thể ngày ngày để tộc vương Khương gia thị tẩm rồi.
- Ha ha ha!
Lục Ly cười lớn, vỗ cái mông đẫy đà của Khương Ỷ Linh nói:
- Hồ mị tử, nàng suy nghĩ thật hay, nếu sau này có hai đứa con trai mà nói...Có thể để một đứa mang họ Khương.
Khương Vô Ngã chỉ có một đứa con gái bảo bối, lúc này Khương Ỷ Linh còn là tộc vương Khương gia, dựa theo tộc quy của Khương gia, nếu tộc vương là nữ thì không thể gả ra ngoài. Tự nhiên Lục Ly không có khả năng ở rể Khương gia, chỉ có thể để một đứa bé mang họ Khương gia.
- Có thật không?
Ánh mắt Khương Ỷ Linh thoáng sáng lên, vấn đề trở thành tộc vương vẫn luôn quấy nhiễu nàng, Lục Ly chủ động giúp nàng suy nghĩ, điều này làm cho nàng hết sức vui mừng.
Nàng trực tiếp trở mình quấn ngang hông Lục Ly, như một con tiểu miêu đang động dục, cười nói:
- Vậy còn chờ cái gì nữa? Chúng ta phải cố gắng một chút, tranh thủ lần này mang thai...
Sắc trời dần trở về tối, còn nửa canh giờ nữa là đến dạ tiệc. Chúc mừng Lục Chính Dương khôi phục, Bát trưởng lão chuẩn bị cử hành một cái yến hội, đồng thời trấn an tâm tình con cháu Lục gia một thoáng.
Cho nên, mặc dù Khương Ỷ Linh rất mê người, Lục Ly vẫn cười khổ vỗ bờ mông lớn của nàng nói:
- Lẳng lơ, đợi buổi tối đi, xem bổn đại đế có đánh ngươi tơi bời, quân lính tan rã hay không.
Khóe miệng Khương Ỷ Linh lộ ra một chút khiêu khích, cặp mắt hồ ly híp lại, gương mặt dạt dào xuân ý, cười nói:
- Ha ha, chỉ dựa vào ngươi cũng dám khiêu chiến bổn vương? Ta là Địa Tiên, lục địa thần tiên đó, ngươi chỉ là một cái Quân Hầu cảnh nho nhỏ, bổn vương trở tay đã có thể trấn áp.
Lục Ly vừa nghe liền nổi giận, tôn nghiêm của đàn ông không thể bị khiêu khích, hắn cũng mặc kệ việc đến dạ tiệc, xách súng lên ngựa, bắt đầu công thành chiếm đất.
Rất nhanh bên trong phòng lại xuân sắc lần nữa, đẹp không sao tả xiết...
Sau khi trò chuyện với Lục Linh một lát, Lục Ly đi ra khỏi biệt viện, sau đó đi vào trong một cái sân khác. Trong ngôi nhà này có hai nữ tử, lúc này hai nữ đang ngồi trong Thiên Điện, một người không ngừng nói líu ríu, một người lại ngồi yên lặng, trên mặt mang theo nụ cười tuyệt mỹ, như một đóa hoa bách hợp nở rộ.
Sau khi Lục Ly đi tới, thấy nụ cười trên mặt Bạch Thu Tuyết thì cả người đều ngây dại, mặc dù lúc trước gặp qua nhiều lần ở trong Thiên Tà Châu, nhưng cũng không có một mình đi qua. Lục Nhân Hoàng và rất nhiều người đều ở đó, cho dù da mặt Lục Ly có dày, thì Bạch Thu Tuyết cũng không dám nhích tới gần.
Bạch Hạ Sương thấy Lục Ly đi vào, vui sướng đứng lên, ngọt ngào cười nói:
- Lục Ly, ngươi đã đến rồi? Gia gia ngươi khoẻ chưa?
- Đã giải độc rồi, qua một thời gian ngắn là có thể khỏi.
Lục Ly cười gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Bạch Thu Tuyết, không tiếng động đan dệt vào nhau, biểu đạt tình ý với đối phương.
Sau khi ngồi xuống, con ngươi Lục Ly hơi chuyển nói:
- Sương nhi, ở chỗ này có quen không? Có khó chịu hay không? Nếu không ta bảo Hồng Ngư tỷ dẫn ngươi vào trong thành đi dạo một chút?
- Không đi!
Bạch Hạ Sương khinh thường nói:
- Trong thành có cái gì hay mà dạo chơi, ra khỏi thành lại không an toàn, nếu như có một nhóm người đi theo, ta cũng chẳng muốn đi đâu.
Bạch Hạ Sương không thức thời, Lục Ly lại có phần nhức đầu, con ngươi hắn hơi chuyển hỏi:
- Phu nhân đâu? Hạ Sương, muội giúp ta gọi nàng tới đây, cứ nói ta có việc cần nàng hỗ trợ.
- Tiểu cô ở trong sân bên cạnh!
Bạch Hạ Sương hết sức đơn thuần, vậy mà thật sự chạy ra ngoài. Sau khi Bạch Hạ Sương đi ra, Lục Ly lập tức vươn cánh tay đến chỗ Bạch Thu Tuyết, Bạch Thu Tuyết lại lắc đầu, đỏ mặt không chịu đi qua.
Lục Ly không nhịn được, đứng dậy đi tới, một cái ôm lấy Bạch Thu Tuyết, để nàng ngồi ở trên đầu gối, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đầy thâm tình nói:
- Thu Tuyết, những năm này... Khổ cho nàng rồi.
- Không khổ!
Bạch Thu Tuyết lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn Lục Ly nói:
- Lục lang, ngươi so với ta càng khổ hơn, chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc an khang, Thu Tuyết chết cũng không có gì đáng tiếc...