Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Lúc mẫu thân sinh chúng ta ra, bởi vì sinh khó mà chết, phụ thân quá thương nhớ mẫu thân, mấy năm sau cũng bệnh mà chết. Tỷ muội chúng ta là song sinh, là nhất thể, bản thân cũng từng thề gả cho một người đàn ông.
- Cộng thêm năm đó lão tổ tông xem bói nói chúng ta sẽ gả cho Bắc Mạc Nhân Hoàng, cho nên những năm này chúng ta đã sớm quyết định chung một phu quân. Hơn nữa Sương nhi tâm tư đơn thuần, ưa thích càn quấy, là một tai tinh gây họa, nàng gả cho người khác ta không yên lòng. Cho nên chỉ có thể tiện nghi cái đồ trứng thối nhà ngươi, Thu Tuyết hy vọng sau này ngươi đối xử tử tế với Sương nhi, bao dung nàng nhiều hơn.
- Khụ khụ!
Cái mặt dày của Lục Ly đỏ lên, ho khan mấy tiếng nói:
- Chuyện này không vội... Không vội, phải bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn. Đám cưới còn chưa định ra, chúng ta cứ thương nghị thật kỹ lưỡng đã...
Lục Ly chưa bao giờ động đậy tâm tư đối với Bạch Hạ Sương, tự dưng cưới Bạch Hạ Sương về có một chút không chịu được. Hơn nữa bên Khương Ỷ Linh nói như thế nào?
Mặc dù Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết thoạt nhìn như tỷ muội tình thâm, nhưng nhất định sẽ ngấm ngầm tranh thủ tình cảm, từ biểu hiện trên giường của Khương Ỷ Linh mấy ngày nay là có thể thấy được chút ít...
Tề nhân chi phúc là giấc mộng trong lòng mỗi người đàn ông, nhưng đôi khi nữ nhân quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt, lúc này Lục Ly cũng rất nhức đầu.
- Hả?
Bạch Thu Tuyết thấy con ngươi Lục Ly lấp lánh, sắc mặt biến đổi, trên mặt lộ ra một chút u oán nói:
- Nhìn bộ dạng ngươi, giống như có chút không quá vui lòng? Mà thôi... Ta làm như này là giúp Sương nhi tìm kiếm một mối hôn sự sao, ta thấy Lục Lân công tử Lục gia các ngươi cũng không tệ. Còn có thiếu phủ chủ Lam Sư Phủ quả thật cũng rất nhân kiệt, nếu không từ hai người bọn họ chọn một cái đi?
- Vớ vẩn!
Lục Ly lập tức nổi bão, trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Hôn nhân đại sự há có thể là trò đùa? Tùy tiện tìm một người gả đi, nàng coi Sương nhi là hàng hóa sao? Ta không vui lòng? Ta không vui lúc nào vậy? Khụ khụ, không vội không vội, bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn...
Ban đầu Lục Ly và Lục Linh định ở lại Thần Khải Thành nửa tháng rồi mới trở về Hoang Giới Hỏa Ngục, nhưng hiện tại Lục Ly chuẩn bị làm đám cưới với Bạch Thu Tuyết và Khương Ỷ Linh, dĩ nhiên sẽ trì hoãn lại.
Lục Chính Dương tu dưỡng nửa tháng, đã có thể miễn cưỡng xuống đất rồi, dù sao cũng là cường giả Địa Tiên, nội tình vẫn còn, vận công tu luyện nửa tháng, cộng thêm các loại thiên địa linh dược bổ dưỡng, đã khôi phục rất tốt.
Lần đầu hắn đi ra khỏi địa cung, nhìn Thần Khải Sơn quen thuộc, dùng thần niệm quét nhìn Thần Khải Thành, khuôn mặt thổn thức.
Hắn cho rằng một khắc ngủ say kia sẽ là vĩnh cửu, đời này không tỉnh lại nữa. Không nghĩ tới hắn còn có ngày lại thấy được ánh sáng mặt trời, càng không nghĩ tới, thoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi, cháu của mình không chỉ có trưởng thành, còn danh chấn toàn bộ Thần Châu đại địa, tổng hợp thế lực còn vượt qua Lục gia.
Mấy ngày trước Lục Nhân Hoàng đã nói lại sự tình một cách giản đơn với Lục Chính Dương, khiến Lục Chính Dương giật mình hồi lâu nói không nói được lời nào. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới Lục Chính Đàn lại ngu ngốc như vậy, khiến con cháu Lục gia thủ túc tương tàn, Lục Toan Lục Nghê càng ác độc, mấy lần muốn hại chết Lục Ly, Lục Linh.
- Bái kiến tộc vương!
Vô số cường giả đứng chỉnh tề trên Thần Khải Thành, toàn bộ Quân Hầu cảnh của Lục gia và thế lực phụ thuộc đều tới, quỳ đầy một mảng lớn. Đám người Lục Ly Lục Linh đứng đầu đội ngũ, hai người quỳ xuống, nhìn Lục Chính Dương đầu đầy tóc trắng được Lục Nhân Hoàng, Lục Phi Tuyết dìu đỡ, khẽ nói:
- Bái kiến gia gia!
- Tốt, tốt, đứa trẻ ngoan!
Nước mắt Lục Chính Dương tuôn đầy mặt, run rẩy đi tới, tự mình đỡ Lục Ly và Lục Linh đứng lên. Hắn nhìn kỹ Lục Ly, Lục Linh mấy lần, mới cảm khái nói:
- Cháu trai ngoan, cháu gái ngoan, có các ngươi ở đây, Lục gia mới có hi vọng, ta chết cũng có thể nhắm mắt.
- Gia gia, ngài đang lúc tráng niên, không thể nói tới cái chết!
Lục Ly thấy trong mắt Lục Chính Dương toàn nước mắt, nhìn hắn bằng ánh mắt cưng chiều, thì cũng lần đầu cảm nhận được sự ấm áp tại Lục gia, mỉm cười nói:
- Lục gia ở dưới sự dẫn dắt của gia gia, chắc chắn có thể phát triển huy hoàng, đứng ngạo nghễ trên đỉnh Đấu Thiên Giới!
- Đỉnh Đấu Thiên Giới!
Mấy chữ sau cùng của Lục Ly, không chỉ khiến mắt Lục Chính Dương sáng rực lên, mà còn khiến tâm tình vô số tộc nhân phía sau đều xao động. Lục gia có Lục Nhân Hoàng, Lục Ly và Lục Linh, ngày sau đứng ngạo nghễ trên đỉnh Đấu Thiên Giới cũng không phải là nói suông.
Lục Chính Dương gật đầu, dưới sự dìu đỡ của Lục Nhân Hoàng, Lục Phi Tuyết đi vào trong đại điện, lần này cũng không phải là tất cả mọi người đều có tư cách tiến vào, chỉ có tộc trưởng và trưởng lão chấp sự gia tộc phụ thuộc mới có thể đi vào.
Sau khi Lục Chính Dương tiến vào đại điện, lập tức tuyên bố tộc vương lệnh, đưa đám người Lục Phong Hỏa đi Thiên Ma Đảo ngay hôm đó, phục tùng tam thái công phán phạt.
Lục Chính Dương có thể ngồi lên vị trí tộc vương Lục gia, đương nhiên là hạng người giết chóc quả quyết. Huống chi chuyện hắn đi Nam Vu Đại Địa, rất có thể là đám người Lục Phong Hỏa giả truyền quân tình, đám người kia còn muốn hại con mình cháu mình, làm sao hắn có thể nương tay?
Người Thiên Thần Phủ bị bắt rồi, rất nhiều trưởng lão Lục gia bị lưu vong, gia tộc bề bộn công việc, cộng thêm lúc này Trung Châu đại loạn, Thí Ma Điện quân tình khẩn cấp. Lục Chính Dương ngủ say nhiều năm như vậy, có rất nhiều chỗ không hiểu tình huống Thần Châu đại địa.
Vì vậy, mặc dù đám người Lục Nhân Hoàng yêu cầu Lục Chính Dương tu dưỡng một phen, nhưng Lục Chính Dương vẫn lập tức bận rộn lên. Lục Nhân Hoàng không thích quan tâm những chuyện này, hắn làm tộc vương bụng làm dạ chịu, vì Lục gia hắn nhất định phải tận tâm tận lực.
Lục Ly tỏ ý muốn cưới Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết, tự nhiên Lục Chính Dương cực lực ủng hộ. Khương Ỷ Linh là tộc vương Khương gia, có thể cưới một cái tộc vương về, đối với Lục gia mà nói chính là chuyện tốt.