Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chứng kiến từng mảnh con em Lục gia quỳ xuống dưới chân, chứng kiến vẻ mặt ai nấy đều tràn ngập sùng bái cuồng nhiệt, thần sắc Lục Ly không giấu được vẻ phức tạp.
Từng có lúc, Lục gia không chào đón hắn đến cỡ nào, gần như hết thảy con em Lục gia đều thờ ơ lạnh nhạt với hắn, bây giờ ai nấy lại đều cuồng nhiệt như thế, tương phản này thực sự quá lớn.
- Lục Ly, gia gia tự hào vì ngươi!
Lục Chính Dương nét mặt nở hoa, đối đãi Lục Nhân Hoàng trước nay hắn luôn rất nghiêm khắc, cực ít khi lộ ra ý cười. Nhưng đối mặt với đứa cháu trai xuất sắc này, hắn làm thế nào đều nghiêm khắc không nổi, trong mắt toàn là vẻ hiền từ hòa ái.
- Gia gia!
Lục Ly khom mình hành lễ, thái độ rất tôn kính, không bởi vì bản thân là điện chủ Thí Ma Điện mà có chút nào ngạo mạn. Lục Nhân Hoàng cũng khom mình hành lễ, Khương Khinh Linh khôn khéo hô lên:
- Gia gia.
- Tốt, tốt, tốt lắm, vào Thần Khải Sơn lại nói!
Lục Chính Dương tự tay giữ chặt cánh tay Lục Ly, dẫn hắn bay tới Thần Khải Sơn, trên mặt tràn đầy ngạo nghễ, như thể muốn nói cho tất cả mọi người biết Lục Ly là cháu trai hắn vậy.
Đi về Thần Khải Sơn, việc cần làm đầu tiên là tế tổ, sau đó lại đi tế điện y quan trủng của đám người Tam thái công hi sinh lần này, cuối cùng mới quay lại trong chủ điện.
- Lục Ly, ta trước về Linh Lung Thành một chuyến.
Khương Khinh Linh thấy mấy người Lục Ly có chuyện cần bàn, nàng ở lại đây cũng nhàm chán, bèn dứt khoát về Linh Lung Thành trước. Sau khi được gả cho Lục Ly, Khương Khinh Linh hiểu chuyện rất nhiều, biết lúc này đám người Khương Vô Ngã chắc đang rất lo lắng, nàng muốn đi về trước để trấn an bọn họ.
- Cũng được!
Lục Ly phái ba tên Hồn Nô Địa Tiên hộ tống Khương Khinh Linh đi về, nói qua mấy ngày nữa sẽ đích thân tới đón nàng, đồng thời bái phỏng cha vợ Khương Vô Ngã.
Đồng thời, Lục Ly phái người đi Hỏa Ngục Thành mời Lục Linh đi ra. Dù sao lần này cách cục Trung Châu đại biến, mọi người phải cùng nhau ngồi xuống thương nghị, xem nên xử lý cục diện trước mặt thế nào.
Lục Chính Dương hỏi dò tình hình bên phía Thí Ma Thành một phen, Lục Nhân Hoàng và Lục Ly đáp qua một lượt, các trưởng lão Lục gia đều rất hưng phấn, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lục Chính Dương kể sơ qua về tình hình Trung Châu, Lục Ly lại không có quá nhiều biểu thị, cảnh này khiến các trưởng lão Lục gia không khỏi có chút gấp gáp.
Lát, Tứ trưởng lão Lục Địa Tiên nhịn không được hỏi:
- Lục Ly, lần này Bách Hoa Các Quỷ Xoa Tộc Nhật Nguyệt Minh U Minh Giáo Luân Hồi Cung số thì hủy diệt, số thì đào tẩu. Trống ra rất nhiều địa bàn, ngươi thấy nên xử lý thế nào?
Lục Ly nhìn lướt qua Lục Địa Tiên, trong lòng ngấm ngầm buồn cười, đám trưởng lão này đúng là dã tâm bừng bừng. Phỏng chừng đều đang đợi hắn hạ lệnh một tiếng, sau đó lập tức đi ra tranh đoạt địa bàn, thậm chí là nhất thống thiên hạ.
Lục Chính Dương quét mắt nhìn tới, trong mắt lấp lánh tinh mang, rõ ràng cũng đang rất mong đợi.
Rốt cuộc khai cương khoách thổ là dã tâm mà mỗi đời Tộc Vương đều ấp ủ trong lòng, chỉ cần làm được liền có thể ghi chép vào trong sử sách gia tộc. Nếu thế hệ Lục gia này của hắn nhất thống thiên hạ, hắn tuyệt đối sẽ được ghi lại dấu ấn nồng đậm trong lịch sử Lục gia.
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, lần nữa chuyển đạt lại ý của chấp pháp trưởng lão, tiếp sau còn bổ sung thêm:
- Nếu là nhất thống đại lục, ta cảm thấy không cần thiết. Dù sao trong mắt ta Thần Châu đại địa không có sức hấp dẫn quá lớn, Hỏa Ngục mới là bảo địa chí cao vô thượng!
Lục Chính Dương sa vào trầm tư, ý của chấp pháp trưởng lão hắn không thể không nghiêm túc đối đãi. Hơn nữa lời chấp pháp trưởng lão nói tựa hồ cũng rất có đạo lý, có lẽ hiện tại nhất thống đại lục Lục gia sẽ phát triển lớn mạnh, nhưng xét tới tương lai về lâu về dài thì chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Sống trong gian nan khổ cực, chết bởi an nhạc sung sướng!
Nếu Lục gia trở thành chúa tể đại lục, bằng với con em Lục gia sẽ trở thành con em Hoàng tộc chí cao vô thượng. Người người đều sẽ sinh ra tâm lý kiêu căng tự mãn, mất đi chí tiến thủ. Như vậy Lục gia dù cường đại đến mấy, sau ngàn năm vạn năm, Lục gia cũng sẽ dần dần hủ bại, cuối cùng triệt để đi tới diệt tộc.
Các trưởng lão chấp sự Lục gia trong đại điện nghe được lời này của Lục Ly, ánh mắt ai nấy đều thoáng ảm đạm. Đoạn thời gian vừa qua, bọn hắn một mực nghĩ đến việc này, ôm lấy mong đợi trở thành chúa tể đại lục, chiếm giữ tài nguyên vô cùng vô tận, giờ đây lại bị Lục Ly trực tiếp giội cho một chậu nước lạnh.
Lục Ly nhìn lướt qua chúng nhân trong đại điện, hắc hắc khẽ cười, sau đó nói ra một câu khiến chúng nhân tinh thần đại chấn:
- Mặc dù không thể nhất thống đại lục, nhưng phân cắt chút địa bàn thì vẫn được. Cụ thể thế nào các ngươi có thể tự mình xử lý, liên hợp với Thiên Địa Trủng Đại Phật Tự Linh Lung Các, phân chia lại địa bàn ngũ đại thế lực.
Phân chia địa bàn, đây là một chuyện hết sức mỹ diệu.
Địa bàn đại biểu cho vô số linh tài, vô số gia tộc phụ dung.... Có được linh tài, đồng nghĩa với có thể nuôi sống càng nhiều người, có thể hấp dẫn càng nhiều cường giả tới nương nhờ, gia tộc sẽ càng lúc càng phát triển lớn mạnh.
Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.
Lục Ly không phải Thánh Nhân, hiện tại Lục gia là của hắn, hắn tự nhiên sẽ giúp Lục gia cường thịnh. Năm gia tộc kia số thì trốn số thì diệt vong, trống ra khối lớn địa bàn như thế, bản thân chẳng lẽ lại đưa cho người khác?
Lục Ly đồng ý, việc này liền như ván đã đóng thuyền. Các trưởng lão Lục gia bắt đầu dồn dập thảo luận một cách đầy hưng phấn. Địa bàn nên chia thế nào? Lục gia chiếm được những đâu? Đợi Lục gia xác định xong, mới sẽ mời Đại Phật Tự Linh Lung Các Thiên Địa Trủng tới chia chác.
Trung Châu là một miếng bánh lớn, trước kia bị chia thành mười hai phần, hiện tại mười hai phần này trống đi ra năm phần, do bốn thế lực chia chác với nhau.
Sau một phen thương nghị, rất nhanh các trưởng lão Lục gia xác định, năm phần địa bàn này Lục gia chiếm hai phần, ba phần còn lại phân cho Linh Lung Các Đại Phật Tự Thiên Địa Trủng, mỗi nhà một phần.