Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mấy người Lục Chính Dương cũng luống cuống, căn bản không biết nên nghe ai, then chốt là lúc này Lục Ly chỉ còn thoi thóp một hơi, ai dám loạn dùng linh dược?
Ai ai!
Nhìn Lục Ly nằm trên giường như người chết, khuôn mặt còn già nua hơn cả mình, nhìn Bạch Hạ Sương ở bên khóc không thành tiếng, Lục Chính Dương lòng đau như cắt.
Chúng trưởng lão trong thành bảo đều thần sắc khó coi, vốn tưởng là mời đến một đám Trị Liệu Sư, mang đến nhiều linh dược như vậy, có thể nhẹ nhàng trị liệu thương thế cho Lục Ly, không ngờ lại thành cục diện như thế này.
- Sư phó, ngươi không thể cứu sống Lục ca ca ư?
Bàn Nhược rưng rưng nước mắt, vươn tay lôi kéo tay áo lão hòa thượng, lão hòa thượng khẽ lắc đầu nói:
- Sư phó chỉ biết giải độc, không biết chữa thương, với tình huống này của Lục Ly, ta cũng không dám chắc.
Thật ra rất nhiều người đều tương tự như lão hòa thượng, không nắm chắc cho nên không dám động thủ. Bởi vì khí tức Lục Ly quá yếu, vạn nhất sau khi hạ dược, Lục Ly trực tiếp đi đứt, khi đó e là sẽ bị đám người Lục Chính Dương xé sống mất.
Toàn trường, người duy nhất sắc mặt không có biến hóa chính là Lục Linh, tựa hồ nét mặt nàng luôn giữ một vẻ vân đạm phong khinh. Nàng đứng ở bên người Lục Ly, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lục Ly, như thể không nghe được tiếng huyên náo trong thành bảo.
- Tỷ!
Bạch Hạ Sương đột nhiên kéo tay Lục Linh, khóc nói: “
- Ngươi nhiều chủ ý nhất, nhanh nghĩ cách cứu phu quân ta.
- Đừng vội!
Lục Linh đưa tay vỗ vỗ lưng Bạch Hạ Sương, ánh mắt nhìn ra phía ngoài, nói:
- Đợi thêm một lát.
- Đợi một lát?
Không ít người thoáng kinh ngạc, Lục Linh đang chờ cái gì? Rất nhiều người cũng quét thần niệm liếc nhìn ra ngoài, lát sau, Minh Vũ dẫn theo mấy tên lão giả bay vụt đến, trực tiếp tiến vào trong thành bảo.
- Tất cả các ngươi ra ngoài hết đi!
Thấy đám người Minh Vũ đi đến, sắc mặt Lục Linh lập tức chuyển lạnh, vung tay bá đạo nói.
Đám người chấp pháp trưởng lão Lục Chính Dương Ngũ thái công không khỏi kinh ngạc, Lục Chính Dương nhìn sang Lục Linh hỏi:
- Linh nhi, ngươi có nắm chắc không?
- Nói thế nào bọn hắn cũng mạnh hơn đám người này một chút!
Lục Linh khẽ khom lưng với mấy tên lão giả sau lưng Minh Vũ, nhẹ giọng nói:
- Đinh tộc trưởng, chư vị trưởng lão, làm phiền.
Đám người này chính là tộc trưởng Thần Nông Tộc Đinh Khuê và ba vị trưởng lão, Đinh Khuê không nói gì mà đi tới bên người Lục Ly tra xét một phen, sau đó mới khom lưng đáp nói:
- Linh tiểu thư không cần lo lắng, ta mang đến Mộc Ngục Linh Quả, có tám thành nắm chắc cứu chữa được cho Thánh Chủ.
- Tốt!
Mắt Lục Linh sáng ngời, Bạch Hạ Sương cũng đại hỉ, nàng biết Đinh Khuê, Thần Nông Tộc chính là Trị Liệu Sư đỉnh cấp nhất, Đinh Khuê tự tin như thế, tính mạng Lục Ly hẳn là không có gì đáng ngại.
Chiến lực Thần Nông Tộc cơ bản không cao, năng lực chủ yếu của tộc bọn hắn là trị liệu, mặc dù bọn hắn không có được loại huyết mạch thần kỹ biến thái như của Điệp gia, nhưng thần thông thiên phú vẫn hết sức lợi hại.
Lục Linh không tin tưởng Trị Liệu Sư nào ở Thần Châu đại địa, nàng một mực chờ đợi tộc trưởng Thần Nông Tộc tới, bởi thế đám Trị Liệu Sư kia nói gì nàng đều không bận tâm.
Sau khi đuổi ra đám người kia, Lục Linh để các trưởng lão giới nghiêm bên ngoài, sau đó Đinh Khuê bắt đầu tiến hành trị liệu cho Lục Ly.
Vẫn phương pháp cũ, Đinh Khuê và ba tên trưởng lão sử dụng thần thông thiên phú bản tộc, quán chú sinh mệnh nguyên lực, giữ mạng cho Lục Ly, đồng thời giúp thân thể hắn khôi phục sinh cơ.
Sau khi từng đạo năng lượng màu xanh lục quán chú vào trong cơ thể, sắc mặt Lục Ly dần chuyển tốt, khí tức được tăng cường, cũng bắt đầu nghe được tiếng nhịp thở.
- Tốt!
Bạch Hạ Sương vui sướng kinh hô, Lục Linh lại vội vàng liếc mắt ra hiệu, để nàng đừng lên tiếng, tránh miễn quấy rầy đám người Đinh Khuê trị liệu.
Mấy người Đinh Khuê tiếp tục quán chú sinh mệnh Nguyên lực, qua trọn ba canh giờ bọn hắn mới ngừng lại. Thần sắc ai nấy đều rất mỏi mệt, nhất là Đinh Khuê, thân thể tựa hồ không đứng dậy được, vừa lay động một cái liền thiếu chút ngã sấp xuống.
Minh Vũ vội vàng tiến lại đỡ lấy Đinh Khuê, kẻ sau nhắm mắt nghỉ ngơi điều tức một lúc rồi khua tay nói:
- Lấy Mộc Thần Quả ra, phối hợp với mấy loại linh quả trong Mộc Ngục, ép thành nước thuốc cho Thánh Chủ uống.
Minh Vũ vội vàng lấy ra một chiếc giới chỉ, một đống linh quả được cầm ra, án theo chỉ thị của Đinh Khuê, chế thành nước thuốc cho Lục Ly uống vào.
Sau ba canh giờ được đám người Đinh Khuê cứu trị, Lục Ly rõ ràng đã đỡ hơn rất nhiều, làn da nhăn nheo lấm tấm đồi mồi cuối cùng cũng có chút quang trạch, đốm mồi cũng dần biến mất, tựa hồ trẻ ra mấy chục tuổi.
Đợi sau khi uống vào nước thuốc, khí tức Lục Ly càng thêm ổn định, hô hấp cũng bình ổn dần. Mặc dù nét mặt vẫn rất già nua, đầu vẫn trắng xóa, nhưng nhìn qua có vẻ đã không nguy hiểm đến tính mạng.
Đinh Khuê và mấy tên trưởng lão cũng phục dụng linh dược, ngồi xếp bằng nghỉ ngơi khôi phục ngay tại chỗ. Mấy canh giờ sau, bốn người lại lần nữa quán chú sinh mệnh Nguyên lực cho Lục Ly.
Kỳ thật quán chú sinh mệnh Nguyên lực đối với đám người Đinh Khuê cũng là chuyện rất hao tổn tu vi, nhưng Lục Ly là Thánh Chủ của Thần Nông Tộc, bọn hắn không thể không ra tay.
Trước kia Thần Nông Tộc bị các tộc khác ức hiếp, nhưng sau khi Lục Ly trở thành chủ nhân Hoang giới, nhất là sau khi cứu trị cho Bạch Thu Tuyết, Lục Ly ban cho Thần Nông Tộc một mảnh địa bàn rất lớn, còn đưa tặng địa vị. Có thể nói, đối với Thần Nông Tộc, Lục Ly chính là đại ân nhân, bọn hắn sao dám không tận tâm tận lực?
Cứ vậy!
Cách mỗi mấy canh giờ, đám người Đinh Khuê lại quán chú một lần sinh mệnh Nguyên lực cho Lục Ly, một ngày phục dụng một lần nước thuốc, tiến độ khôi phục của Lục Ly được biểu hiện hết sức rõ ràng.
Thân thể vốn gầy gò đến độ chỉ còn da bọc xương, nay đã dần dần khôi phục hình thái như bình thường, dung nhan già nua cũng từ từ trẻ lại, đám người Bạch Hạ Sương cũng dần triệt để yên tâm.
Linh quả trong Mộc Ngục phát huy tác dụng rất lớn, vốn trong linh quả hệ Mộc đã tràn đầy đại lượng sinh mệnh Nguyên lực.