Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thí Ma Thành triệt để sôi trào, cử thành cuồng hoan, đây chính là thắng lợi lớn nhất của Nhân tộc, tương đương với năm xưa Đấu Thiên Đại Đế lực áp vạn tộc.
Còn một tin tức khác được báo về, song rất nhiều trưởng lão lại không tư cách biết được, chỉ có đám người chấp pháp trưởng lão là rõ ràng.
- Ma Sứ?
Chấp pháp trưởng lão nhíu mày, tâm tình vui sướng khi chiếm được Thần Doanh đại địa bỗng chốc tan biến, thay vào đó là thần sắc ngưng trọng.
- Hàng lâm?!
Chấp pháp trưởng lão càng chú ý tới hai chữ này, đại trưởng lão Ma tộc nói ra hai chữ này, chứng tỏ Ma Sứ đến từ giới diện cường đại hơn Đấu Thiên Giới, thậm chí có thể là giới diện nơi có Thiên Ma Đại Đế, cũng tức là Thần Giới!
Nếu thật đúng là Thần Giới, đừng nói một đám, dù chỉ tới một tên, Đấu Thiên Giới cũng sẽ đi đứt.
- Tỉnh, điện chủ tỉnh rồi!
Đúng lúc này, trong trang viên phía sau Trưởng Lão Đường truyền đến tiếng kinh hô, là tiếng của trưởng lão lưu thủ bên kia.
Đám người chấp pháp trưởng lão vội đứng bật dậy, thần sắc vui mừng, vẻ u ám trước đó đều tan biến cả. Tựa hồ cái tên Lục Ly mang theo một loại ma lực vô hình, khiến dù là Chân Thần có tới, bọn hắn cũng yên tâm rằng Lục Ly có thể trấn áp được!
Trong trang viên, Lục Ly từ từ tỉnh lại, hắn nhắm mắt nghỉ ngơi suốt nửa canh giờ mới mở mắt ra. Cảm giác như thể mình đã ngủ say mấy chục năm, thân thể suy nhược vô cùng, thậm chí ngồi lên đều rất khó.
Kỳ thật hắn cảm thấy thân thể mình đã khôi phục rất nhiều, chỉ là sâu trong linh hồn truyền đến từng hồi cảm giác vô lực, khiến hắn gần như không muốn động dù chỉ một ngón tay. Hệt như là một người bệnh bệnh nặng mới khỏi, đầu nặng như đá, đến cả thở cũng khó khăn.
- Phu quân!
Bạch Hạ Sương một mực trông chừng bên cạnh, thấy vậy lập tức kinh hỉ bổ nhào tới, nước mắt tuôn như mưa. Lục Ly thật không dễ dàng mới tỉnh dậy được, lại bị nàng nhào tới một cái như thế, thiếu chút ngất đi lần nữa.
Cũng may có Đinh Khuê ở đây, hắn vội vàng tách ra Bạch Hạ Sương. Kẻ sau đỏ mặt, xấu hổ không thôi, ánh mắt lại một mực không rời Lục Ly, sợ hắn lần nữa ngất đi.
- Thánh Chủ, ngươi cảm thấy thế nào?
Đinh Khuê quan tâm hỏi, hắn không phóng thích thần niệm, bởi vì các chỉ số trạng thái thân thể Lục Ly đều không sai, có thể tỉnh lại đồng nghĩa với đã sắp dần khỏi hẳn.
Lục Ly hấp hé môi, yếu ớt nói:
- Có hơi suy nhược, để mọi người ra ngoài, ta muốn tĩnh dưỡng mấy ngày.
Đinh Khuê hiểu ý, vội khua tay nói:
- Thánh Chủ có lệnh, tất cả lui hết ra ngoài, nơi này có ta chiếu cố là được rồi.
Lục Chính Dương cũng trông chừng ngay bên cạnh, nghe được lời này của Lục Ly, hắn không hỏi gì thêm mà chỉ mỉm cười gật đầu, khua tay nói:
- Ra ngoài hết đi.
Bạch Hạ Sương vốn định ở lại bồi cùng, nhưng bị Lục Phi Tuyết kéo đi ra. Bạch Hạ Sương tính tình hiếu động, nàng ở lại đây, Lục Ly khó mà nghỉ ngơi cho được.
Mọi người đi ra hết cả, cửa lớn bên ngoài được một tên trưởng lão Thí Ma Điện canh giữ, đám chấp pháp trưởng lão tới hắn cũng không dám dẫn vào.
Đương nhiên chấp pháp trưởng lão sẽ không lỗ mãng đòi phải vào cho bằng được, sau khi xác thực Lục Ly đã tỉnh, hắn cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng hẳn ra, tựa hồ chỉ cần có Lục Ly gánh lấy, mọi chuyện đều không cần phải lo.
- Hổ thẹn, hổ thẹn!
Tính ra chấp pháp trưởng lão còn là thái gia gia của Lục Ly, không ngờ hắn lại có thể xuất hiện ý nghĩ như vậy? Mọi việc đều cần nhờ tằng tôn tử tới gánh? Nghĩ đến đây, chấp pháp trưởng lão không khỏi xấu hổ.
- Xem ra phải nên bế quan.
Chấp pháp trưởng lão đứng ngây người trong trang viên hồi lâu, trong mắt dần hiện ra một tia kiên quyết. Trước kia lúc Hình Mục còn ở đây, về cơ bản mọi chuyện đều giao cho hắn và Nhị điện chủ, hắn không có quá nhiều thời gian để tu luyện, hiện tại Lục Ly lại làm vung tay chưởng quỹ, hắn càng không có thời gian tu luyện.
Lúc này hắn cảm thấy bản thân rất vô dụng, mọi thứ đều phải trông cậy vào tằng tôn Lục Ly. Đại Ma Thần bị đánh chết, Thần Doanh đại địa được bình định, tam tộc còn lại không đủ để sợ, chấp pháp trưởng lão liền nghĩ đến chuyện bế quan tu luyện.
Chỉ là...
Sau khi hắn bế quan, chuyện Thí Ma Điện sẽ do ai quản? Lục Ly một mực không thích vướng bận những tạp vụ này, hơn nữa Lục Ly chính đang cần thời gian tu luyện, chấp pháp trưởng lão không muốn Lục Ly lãng phí thời gian vào đống việc vặt này.
Các trưởng lão còn lại hoặc là hắn không quá tín nhiệm, hoặc là năng lực không đủ, càng nghĩ, ánh mắt hắn càng dần chuyển dời về phía Lục Chính Dương.
Hắn vẫy vẫy tay gọi Lục Chính Dương đi đến một nơi thiền điện, nhìn con trai mình, chấp pháp trưởng lão lại không có quá nhiều cảm giác thân tình, bởi vì hắn đã tái tạo linh hồn nhiều năm.
- Chính Dương!
Hắn mở miệng, trước là hỏi chuyện Lục gia:
- Tình hình bên phía Thần Khải Thành vẫn ổn chứ?
Lục Chính Dương cung kính khom lưng nói:
- Hồi bẩm phụ thân, rất ổn định, gần đây nhờ có Ly nhi mà thanh danh gia tộc lan xa, rất nhiều cường giả tìm tới nương nhờ, hiện tại gia tộc đã có năm vị trưởng lão Địa Tiên, nắm trong tay ba mảnh địa bàn, linh tài tài nguyên đều sung túc, tốc độ bồi dưỡng cường giả cũng nhanh lên không ít.
- Gọi chấp pháp trưởng lão!
Chấp pháp trưởng lão lạnh lùng nói:
- Ta đã tái tạo linh hồn, không còn mấy quan hệ với Lục gia, ở chỗ này ta là chấp pháp trưởng lão, hiểu không?
- Vâng!
Thần tình Lục Chính Dương không chút biến hóa, chỉ là nghe được chấp pháp trưởng lão nói không có mấy liên quan, trong lòng hắn lại không khỏi mừng thầm, trước kia chấp pháp trưởng lão luôn nói mình không liên quan gì đến Lục gia.
- Nếu Lục gia đã ổn định rồi!
Chấp pháp trưởng lão nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vậy ngươi có thể tới Thí Ma Điện giúp ta một tay được không? Bên phía Lục gia có thể buông tay, giao cho Ngũ thúc ngươi quản lý là được.
- Đến Thí Ma Điện giúp một tay?
Lục Chính Dương sửng sốt, hắn vừa mới tỉnh lại không lâu, hiện tại chính đang là thời kỳ hoàng kim của Lục gia, sao hắn có thể rời đi? Mấy năm này vô cùng quan trọng với Lục gia, là thời điểm đặt định cơ sở cho bá nghiệp vạn năm của Lục gia.