Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Con ngươi hắn nhìn về bầu trời xa xăm, lẩm bẩm:
- Tỷ tỷ, đến cùng tỷ đã đi đâu? Rốt cuộc là người nào bắt tỷ đi? Đời này chúng ta... Còn gặp lại nhau không?
Chuyện sản xuất thức ăn của Âm Quỳ Thú rất thuận lợi, trong cái ao kia rất nhiều Phì Di Thú, tầm khoảng mấy ngàn con. Lục gia xuất động vài vị Địa Tiên, bắt rất nhiều Phì Di Thú, phân biệt đưa đến những cái ao đầm đã chọn trước. Hơn nữa đưa đến rất nhiều huyền thú cấp thấp, không xuất hiện tình huống Phì Di Thú không thích ứng, rất nhanh đã tự mình ẩn nấp cư trú xuống.
Bên ngoài ao đầm là tường cao, bình thường luôn có quân đội đóng giữ, bất kỳ ai cũng không được tới gần. Khiến rất nhiều thế lực nghi thần nghi quỷ, cho rằng Lục gia đang làm cái kế hoạch bí mật gì đó...
Phì Di Thú tới địa bàn mới, chỉ cần thích ứng, lại không có thiên địch, thức ăn no đủ, tốc độ sinh sôi của Phì Di Thú tăng lên rất nhanh.
Dù sao ngày nào cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tự nhiên tốc độ trưởng thành sẽ nhanh. Cấp bậc Phì Di Thú không quá cao, nhưng tốc độ sinh sôi lại rất được, huyền thú cấp bậc càng cao sinh ra hậu đại càng khó, điểm này Bát trưởng lão rất yên tâm, không đến mấy tháng nên sẽ có vô số trứng thú xuất hiện.
Bát trường lão lo trái lo phải, quyết định kiến tạo một vài Tụ Linh Trận trong ao đầm, như vậy tốc độ trưởng thành của Phì Di Thú sẽ nhanh hơn.
Lục Ly hoàn toàn mặc kệ chuyện bên này, một mình hắn bế quan trong Hỏa Ngục. Không phải hắn muốn bế quan, mà là không muốn người thấy bộ dạng ảm đạm của hắn, cũng muốn dựa vào bế quan khiến chính mình quên đi bi thương.
Lục Ly ở trong bi thương rõ ràng tốc độ tu luyện nhanh hơn dự đoán, gần như mười ngày là có thể cảm ngộ một bức hình nhỏ. Hắn không có minh khắc vào trong Bản Mạng Châu, mà cảm ngộ hết bức hình nhỏ này đến bức hình nhỏ khác, chờ sau khi cảm ngộ hết bức đồ, mới minh khắc vào bên trong Bản Mạng Châu.
Lần trước bức hình pháo đài Linh Phong kia đã khiến Lục Ly chịu thiệt rồi, vừa cảm ngộ một bức hình nhỏ đã minh khắc vào, cuối cùng dẫn đến không cách nào dung hợp bức hình nhỏ.
Hiện tại hắn chuẩn bị cảm ngộ một bức hình lớn, sau đó mới cùng nhau minh khắc vào, như vậy sẽ không xuất hiện tình huống không cách nào dung hợp.
Tu luyện không có năm tháng, rất nhanh hơn hai tháng đã trôi qua, Lục Ly ở trong hai cái nửa tháng thời gian, đã cảm ngộ bảy bức hình nhỏ, chính hắn cũng thấy khiếp sợ tốc độ cảm ngộ này.
Hai nửa tháng qua, Dạ Tra vẫn luôn nghe ngóng tin tức Lục Linh, nhưng không thu hoạch được gì. Thế nhưng có thể xác định một chuyện, Lục Linh tuyệt đối không phải do cường giả cửu giới mang đi, nếu không thời gian dài như vậy, đã sớm ra mặt uy hiếp Lục Ly rồi.
Thành quả nuôi dưỡng Phì Di Thú không tệ, trước mắt Phì Di Thú đã sinh sôi rất nhiều, cộng thêm bên Hải Châu Thanh Châu cũng tìm được một ít Phì Di Thú, lúc này Phì Di Thú Bát trưởng lão nuôi nhốt đã đạt đến ba bốn vạn con. Chỉ cần qua mấy tháng nữa, số lượng Phì Di Thú còn có thể tăng lên gấp bội, đến lúc đó là có thể không ngừng thu thập trứng thú cho Âm Quỳ Thú ăn rồi.
Ảo trận Thông Thiên Sơn trong Hỏa Ngục bị xúc động, trưởng lão Thiên Huyễn Tộc trấn thủ bên này bị kinh động trước tiên, sau khi dùng thần niệm đảo qua liền quỳ một gối xuống, mở ảo trận ra.
Rốt cục Lục Nhân Hoàng đã trở về rồi!
Hắn tìm trưởng lão Thiên Huyễn Tộc hỏi thăm trước tiên, sau khi biết được Lục Linh bị bắt đi, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn cái gì cũng không nói, nhanh chóng bay về đại bản doanh.
Lục Nhân Hoàng vẫn chưa đột phá Hóa Thần cảnh, thế nhưng khí tức của hắn rất cường đại. Lấy phán đoán của trưởng lão Thiên Huyễn Tộc, Lục Nhân Hoàng đã đạt tới Địa Tiên đỉnh phong rồi, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Hóa Thần cảnh, quả nhiên Băng Ngục là thánh địa tu luyện đối với Lục Nhân Hoàng.
Mấy ngày sau, Lục Nhân Hoàng đi tới đại bản doanh, đám người Khương Ỷ Linh Minh Vũ đi ra nghênh đón, Lục Phi Tuyết khóc đến mức biến thành người nước mắt.
Khương Ỷ Linh đánh thức Lục Ly, Lục Ly đón Lục Nhân Hoàng vào bên trong điện, sau đó để toàn bộ người ra, Lục Ly không muốn bất luận kẻ nào biết nội dung cuộc nói chuyện tiếp theo.
Sau khi Lục Ly mở cấm chế ra, Lục Nhân Hoàng cười khổ nhìn Lục Ly nói:
- Chắc ngươi cũng đoán được một ít chuyện rồi?
- Quả nhiên...
Sắc mặt Lục Ly lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Nhân Hoàng nói:
- Mặc dù đoán được, nhưng con vẫn không thể tin được. Tỷ tỷ lớn lên rất giống với con, hơn nữa... Nếu như nàng không phải chị ruột của con, tại sao năm đó không ai trong Địch Long bộ lạc nói chuyện này?
Nếu như đám người Khương Ỷ Linh nghe được hai người nói chuyện, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ. Vậy mà Lục Ly lại nói Lục Linh không phải chị ruột của hắn? Nói một cách khác Lục Linh không phải con ruột của Lục Nhân Hoàng, mà là con nuôi.
Thực ra Lục Ly gọi Lục Nhân Hoàng trở lại, chính là vì nghiệm chứng chuyện này!
Hắn có suy đoán như vậy, là bởi vì cường giả trẻ tuổi bắt Lục Linh đi có nói...tìm hơn hai mươi năm, rốt cục tìm được ngươi!
Hơn hai mươi năm trước, Lục Linh vừa mới sinh ra, ai sẽ tìm Lục Linh hơn hai mươi năm? Chỉ có một cái giải thích, đó chính là người nhà hoặc là tộc nhân của Lục Linh!
Cường giả bắt Lục Linh đi thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng không nên quên Sát Đế thoạt nhìn cũng rất trẻ tuổi.
Nếu như một người ở lúc thiếu niên đã đến cảnh giới rất mạnh, có được thọ nguyên dài đằng đẵng, như vậy hắn sống hơn trăm tuổi thì dáng vẻ cũng sẽ không thay đổi.
Giống như Lục Ly lúc này vậy, có lẽ lúc hắn một trăm tuổi dáng vẻ cũng sẽ không có quá biến hóa lớn, bởi vì hiện tại hắn đã có được thọ nguyên mấy ngàn năm rồi, một trăm tuổi đối với mấy ngàn năm mà nói quá ngắn.
Nói cách khác...
Người trẻ tuổi bắt Lục Linh đi có thể là người nhà Lục Linh, thậm chí... Trưởng bối! Nếu không hắn cũng sẽ không tìm Lục Linh hơn hai mươi năm.
Bởi vậy Lục Ly suy đoán khả năng Lục Linh không phải tỷ tỷ ruột của mình, cho nên Lục Ly báo cho Lục Nhân Hoàng, tới chứng thực chuyện này.