Thủ lĩnh sơn phỉ nhìn thấy nhiều Thần Hải Cảnh như vậy liền biết gặp phải xương cứng, hét lớn một tiếng trực tiếp vút vào trong núi, căn bản không dám chiến đấu.
Chuyện sau đó liền đơn giản, bảy tám tên trưởng lão và Lộc trưởng lão tiềm phục trong núi cùng ra tay với hơn trăm võ giả Liễu gia. Như gió thu quét lá rụng chém giết chừng trăm người, thu được một đống cung tiễn binh khí đại thắng mà về.
Thương đội tiếp tục tiến lên, bầu không khí không còn đè nén như mấy ngày trước đó. Có lẽ lần này giết hơn trăm sơn phỉ khiến bọn hắn phát tiết lệ khí tích ứ trong ngực, thần tình rất nhiều người thư hoãn chút ít, trên đường dần thỉnh thoảng vang lên tiếng cười.
Huy hoàng ở Vũ Lăng thành đã thành quá khứ, người chết cũng đã chết rồi, người sống còn phải tiếp tục sống. Bi thương không giải quyết được vấn đề, chỉ có kiên cường đối mặt cuộc sống mới có thể xứng đáng với những người đã khuất.
Lần nữa bôn tẩu ba ngày, trên đường lại gặp thêm một đám sơn phỉ, lần này nhân số tương đối nhiều, khoảng chừng năm sáu trăm người, chẳng qua số Thần Hải Cảnh vẫn quá ít.
Thất trưởng lão để ba trăm võ giả toàn lực xuất động, Thần Hải Cảnh cũng xuất động hơn mười người, chúng nhân vung lên đồ đao đại chặt một phen, lần nữa đại thắng, lần nữa phát tiết lệ khí đè nén trong lòng.
Đã đi đường mười ngày, Thiên Đảo Hồ không còn xa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cùng lắm là năm ngày nữa liền có thể đến nơi, tảng đá lơ lửng trong lòng chúng nhân dần hạ xuống.
Thất trưởng lão lại không dám chủ quan, đến một quận thành gần đó, hắn lại sai người đi thuê ba thương đội.
Không sai!
Là chỉnh chỉnh ba thương đội, hắn để ba thương đội bôn tẩu thành ba hướng, chúng nhân lần nữa ngụy trang thành một thương đội khác, sau đó tiếp tục tiến hướng Thiên Đảo Hồ.
Đồng thời hắn sai Lộc trưởng lão dẫn theo hai mươi mấy người đi quận thành tìm hiểu tin tức, thăm dò bốn phía. Đã qua mười ngày, nếu Vũ đại nhân muốn đuổi giết bọn hắn, giờ chắc cũng phải có động tác rồi.
Sự lo lắng của hắn không phải là không có đạo lý!
Ba ngày sau, Lộc trưởng lão thần sắc ngưng trọng trở lại, mang về một tin tức rất không ổn, trong ba quận thành phía đông bắc Thiên Đảo Hồ đều phát hiện tung tích người Vũ gia.
Lộc trưởng lão chỉ mới thăm dò ba quận thành phụ cận, còn có rất nhiều quận thành chưa điều tra, ai cũng không biết những nơi đó có người Vũ gia hay không.
Vũ gia là gia tộc ngũ phẩm, ở cùng đẳng cấp với ba Vương tộc ngũ phẩm.
Dù không có uy danh được như ba đại Vương tộc, nhưng đã là gia tộc ngũ phẩm thì làm sao có thể kém cho được? Để uẩn của gia tộc siêu cấp như thế thực sự quá mạnh.
Vũ gia khống chế nguyên một vực, vị trí nằm ở đông bộ Thiên Vũ Quốc, bên này lại là tây nam bộ Thiên Vũ Quốc. Trong tình huống bình thường, võ giả Vũ gia sẽ không xuất hiện ở chỗ này, mục đích của bọn hắn không cần nói cũng biết, rõ ràng là vì Liễu gia mà tới.
Trên thực tế!
Những người này đúng thật là đến vì Liễu gia và Lục Ly, Minh Xà bà bà đánh mặt Vũ Phi Giáp, cũng chính là đánh mặt Vũ gia. Tộc trưởng Vũ gia cả giận dẫn người truy sát, còn xuất động một cường giả Tử gia, nguyên một đám người vận dụng truyền tống trận tới Thiên Hàn quốc ở phía nam để chặn đường, phát động vô số người truy tra hành tung Minh Xà bà bà, song rốt cục vẫn không tìm được
Thời gian đã đi qua lâu như vậy, giờ mà còn tìm không được, sau này tự nhiên càng khó tìm được. Trong phi thuyền thiết giáp có cấm chế cường đại, có thể che giấu hành tung, người bình thường không cách nào phát hiện. Vũ gia không phải Vương tộc, không khả năng triệu tập cường giả tất cả các đại gia tộc Bắc Mạc hỗ trợ điều tra, tìm không thấy cũng là điều bình thường.
Vũ Phi Giáp cảm giác rất mất mặt, lúc này mới nhớ đến tìm đệ đệ Lục Linh và Liễu gia trút giận, bù lại chút mặt mũi. Hắn không phái người truy tung, chỉ từ trong số ít tin tình báo suy đoán vị trí Liễu gia.
Cái này thật ra không cần phải đoán...
Ở Bắc Mạc, muốn tránh né truy sát, nơi duy nhất tìm tới chính là Thiên Hồ Đảo, cũng chỉ trốn vào Thiên Hồ Đảo mới có thể triệt để an toàn.
Bởi thế Vũ Phi Giáp tuỳ ý hạ một đạo mệnh lệnh, Vũ gia xuất động vài người tới quận thành mặt đông bắc Thiên Hồ Đảo ôm cây đợi thỏ. Liễu gia cỏn con Vũ đại nhân còn không để ở trong lòng, chỉ cần tìm được, liền có thể nhẹ nhàng trấn áp.
- Có bao nhiêu người, cảnh giới gì?
Thất trưởng lão âm trầm dò hỏi, trong chiến xa của hắn còn ngồi ba người, đều là Thần Hải Cảnh hậu kỳ, đây là ba tên Thần Hải Cảnh hậu kỳ duy nhất còn lại của Liễu gia.
Lộc trưởng lão nhíu mày nói:
- Nhân số cũng không nhiều, mỗi thành trì ba năm người, ta không dám áp sát quá gần, chẳng qua mỗi thành trì ít nhất đều có một võ giả Hồn Đàm cảnh.
- ...
Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão Thập Tam trưởng lão nhìn nhau, ba người đều không biết phải nói gì. Để uẩn gia tộc ngũ phẩm quá mạnh, tuỳ ý phái vài ba người đều là cường giả Hồn Đàm cảnh. Đừng nói mấy tên, dù chỉ tới một tên đều đủ hủy diệt toàn bộ người Liễu gia.
Lộc trưởng lão lần nữa ném ra một tin khiến sắc mặt ba vị trưởng lão càng thêm khó coi:
- Theo như tin tình báo trả về, lần này Vũ gia mời mấy quận thành phụ cận xuất động vô số thám báo, ẩn núp bên ngoài Thiên Đảo Hồ. Nếu chúng ta dám đi Thiên Đảo Hồ, phỏng chừng còn chưa tới gần trăm dặm thì đã bị phát hiện.
Quận thành bình thường đều là địa bàn khống chế của gia tộc nhị phẩm tam phẩm, người Vũ gia ra mặt, những gia tộc kia khẳng định cuống quít chạy đi hỗ trợ, dù sao giúp đỡ Vũ gia làm việc là chuyện hết sức vinh hạnh.
Mấy vị trưởng lão bàn bạc một lúc, phát hiện giờ chỉ có hai con đường để đi, hoặc là phân tán hành động, lẻn vào Thiên Đảo Hồ. Người Vũ Phi Giáp phái tới chưa từng gặp qua người Liễu gia, cải trang ăn mặc một phen thì vẫn có cơ hội trà trộn vào Thiên Đảo Hồ, chẳng qua phỏng chừng sẽ có một bộ phận rất lớn bị giết.
Con đường còn lại chính là đi vòng về hướng nam, từ hướng nam tiến vào Thiên Đảo Hồ. Thiên Đảo Hồ lớn như vậy, Vũ gia không khả năng xuất động mấy chục vạn võ giả bao vây khắp bốn phía được.