Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có mấy tên thám báo ở gần đó, một người bay vụt đến khom người nói:
- Thánh chủ!
- Lập tức truyền lời cho ngũ thái công Lục gia, giúp ta thu thập một ít bổn nguyên tinh huyết cường đại, cùng với thú trảo sừng thú thú vĩ kỳ lạ gì gì đó, càng cường đại càng thần bí càng tốt!
- Tuân lệnh!
Thám báo lập tức rời đi, hai mắt Lục Ly lóe lên, một lát sau tự nhủ:
- Ta đã thức tỉnh bốn cái huyết mạch thần kỹ, không biết còn có thể thể thức tỉnh các huyết mạch thần kỹ còn lại hay không? Nếu như có thể thức tỉnh thêm mấy cái thực lực của ta sẽ được nâng cao rất nhiều!
Mỗi một lần Lục Ly thức tỉnh huyết mạch thần kỹ, cái sau sẽ càng mạnh hơn so với cái trước. Nếu như có thể thức tỉnh thêm mấy cái, hắn cũng không dám tưởng tượng huyết mạch thần kỹ phía sau sẽ mạnh như nào.
- Người đâu!
Lục Ly trầm ngâm chốc lát rồi quát lên lần nữa:
- Tiếp tục đưa tin cho ngũ thái công của ta, thức ăn của Âm Quỳ Thú vẫn chưa đủ, bảo hắn nghĩ biện pháp tìm thêm thức ăn, phải cho Âm Quỳ Thú ăn đến mức không muốn ăn nữa.
Chiến lực Âm Quỳ Thú rất mạnh, nếu như có thể đào tạo đến đỉnh cấp nghe nói có thể thông thần, như vậy cho dù cường giả cửu giới có được thần thông đặc biệt cường đại, Lục Ly cũng không sợ hãi nữa.
Lúc này Âm Quỳ Thú đang ở Hỏa Ngục, Tiểu Bạch cũng ở đó, thương thế của Tiểu Bạch khôi phục rất nhanh, nhục thể của nó vô cùng mạnh, dĩ nhiên năng lực tự khôi phục cũng rất mạnh.
- Tu luyện.
Sau khi suy tư một trận Lục Ly tiếp tục vung vẩy chiến đao trong tay, một bên hồi tưởng hình cảnh phóng thích sát chiêu ngày đó, một bên hồi tưởng hình ảnh nhìn thấy trong Sát Đế chi huyết.
Một đao, một trăm đao, một vạn đao!
Lục Ly không biết mệt mỏi, chẳng phân biệt ngày đêm, quên mất tất cả, chuyên tâm đến cực hạn.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã trôi qua mười ngày, khiến hắn vô cùng thất vọng chính là... Hắn vẫn không cách nào cảm ngộ sát chiêu này.
- Chẳng lẽ sát chiêu này hoàn toàn vô duyên với ta sao?
Lục Ly lẩm bẩm một tiếng, đứng dậy bay về phía ôn tuyền ở nơi xa. Đám người Khương Ỷ Linh vẫn luôn ở đây, sau khi hắn bị thương ba người luôn luôn bồi tiếp hắn, lúc này vẫn còn chưa yên tâm...
Bay về đến biệt viện được Khương Ỷ Linh gọi là “Mân Côi sơn trang”, tam nữ lập tức ra đón, thấy Lục Ly khẽ nhíu mày tâm tình Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết thoáng ảm đạm xuống.
Lục Ly nói hắn muốn cảm ngộ một đồ vật rất trọng yếu gì đó, chuyến đi này đã kéo dài hơn nửa tháng, sau khi trở về chân mày còn nhíu lại, rõ ràng là không có cảm ngộ thành công.
- Phu quân, rốt cục chàng cũng trở lại...
Tâm tư Bạch Hạ Sương đơn thuần không có nghĩ nhiều như vậy, cười ha ha nghênh đón Lục Ly nói:
- Chàng vừa mới khỏi bệnh, tại sao lại vội vã bế quan? Không phải thái gia gia đột phá Thiên Kiêu rồi sao, hiện tại có ngài ấy chống đỡ chàng không cần chịu áp lực nữa, có thể ngày ngày chơi cùng chúng ta.
“...”
Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết liếc mắt nhìn nhau có một chút không biết nói gì, mặc dù Lục Ly không nói cho các nàng biết quá nhiều, nhưng tâm tư hai người tinh tế, có thể đoán ra rất nhiều chuyện, dù sao hai người cũng đều hiểu rõ Lục Ly.
Hai người suy đoán nhất định Lục Ly có một kẻ địch vô cùng lợi hại, chỉ có điều trước mắt vẫn chưa tìm tới cửa, cho nên Lục Ly mới điên cuồng tu luyện như vậy.
Hai người rất thông minh, sự tình Lục Ly không nói hai người cũng không hỏi, như vậy sẽ tạo cho Lục Ly áp lực lớn hơn nữa. Hai người chỉ lặng lẽ tu luyện, hi vọng có một ngày có thể thay Lục Ly chia sẻ một chút áp lực.
- Ha ha.
Lục Ly cưng chiều sờ đầu Bạch Hạ Sương, ôm nàng vào trong lòng nói:
- Sương nhi nói rất đúng, là ta không tốt, quá mức chấp nhất, sau này sẽ tận lực bớt thời gian ở với các nàng.
Lục Ly nhìn về phía Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết hổ thẹn cười nói:
- Các nàng đừng suy nghĩ nhiều, tin tưởng người đàn ông của các nàng, chỉ cần có ta ở đây, bầu trời này không sụp được!
- Không!
Khương Ỷ Linh lắc đầu nói:
- Trời sụp hay không chúng ta không thèm để ý, chỉ cần chàng không suy sụp là được, cho dù là đi Địa Ngục chỉ cần chúng ta ở chung một chỗ, Ỷ Linh vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
Bạch Thu Tuyết phụ họa nói:
- Tỷ tỷ nói rất đúng, phu quân, chàng biết chúng ta để ý cái gì...
- Ân!
Lục Ly còn có thể nói gì, chỉ có thể mỉm cười gật đầu, nội tâm bị vô tận nhu tình bao bọc, lấy được người vợ như thế, chồng còn cầu gì hơn.
Sau khi nghỉ ngơi mấy ngày, Lục Ly tiến vào trong Thiên Tà Châu tu luyện, bắt đầu cảm ngộ bức tuyến lộ thiên đồ thứ ba. Khương Ỷ Linh và Bạch Thu Tuyết cũng bế quan, chỉ có Bạch Hạ Sương không thích tu luyện, phụng bồi Yên phu nhân đi du ngoạn.
Hoang Giới rất bình tĩnh, trên căn bản tất cả mọi người bên trong Hỏa Ngục đang tu luyện, Lục Phi Tuyết và Minh Vũ phụ trách trông coi, tự nhiên không có khả năng xảy ra chuyện gì ồn ào.
Chuyện duy nhất đáng nhắc tới chính là, tốc độ đào tạo cường giả bên trong Hỏa Ngục rất nhanh, những năm gần đây, có hơn ba mươi người đột phá Nhân Hoàng, Quân Hầu cảnh mấy ngàn người, Bất Diệt cảnh Mệnh Luân cảnh... thì không cần nhắc tới.
Có được khối bảo địa này, cường giả Lục gia Khương gia Dạ gia gia tăng với tốc độ khủng bố, nếu như tiếp tục gia tăng nữa, cho dù sau này tam đại gia tộc không dựa vào đám người Lục Ly, cũng vẫn có thể quét ngang toàn bộ Thần Châu đại địa.
Các trưởng lão Lục gia vui vẻ không thôi, hiện tại chỉ cần là con cháu Lục gia, sau khi có thể tu luyện sẽ được lập tức đưa đi Hỏa Ngục. Không tu luyện đủ một năm, không đột phá mấy cái cảnh giới tuyệt đối không cho về Thần Khải Thành.
Gần đây Lục gia lại có hai vị Địa Tiên lánh đời gia nhập vào, càng trở nên cường đại hơn. Hết cách rồi, hiện tại Lục gia có được tài nguyên vô tận, đặc biệt là Hỏa Ngục, nếu như không gia nhập vào Lục gia mà nói căn bản không có biện pháp đi vào, Địa Tiên quan tâm tu luyện áo nghĩa nhất, mà tốc độ cảm ngộ áo nghĩa bên trong Hỏa Ngục lại nhanh nhất Đấu Thiên Giới...