Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133: Phòng Tuyến Sau Cùng

Bất Diệt Long Đế Chương 133: Phòng tuyến sau cùng

Võ giả Liễu gia đi theo bên người đội xe ánh mắt lấp lánh, kinh nghi bất định, Thất trưởng lão lại cười nhạo một tiếng, nói:

- Tiếp tục tiến lên, chuẩn bị khai chiến.

Trong Thiên Đảo Hồ xuất hiện Huyền thú, đó cũng là chuyện nội bộ Thiên Đảo Hồ, còn chưa đến lượt gia tộc quận thành bên ngoài đi quản, những người này rõ ràng là kẻ đến không thiện.

Đội xe tiếp tục tiến lên, võ giả đi theo đều siết chặt chiến đao, trường kiếm trong tay Thất trưởng lão cũng đã xuất vỏ, mắt nhìn chằm chằm tên trưởng lão Quan gia trước mặt.

Trăm thước, năm mươi thước, ba mươi thước!

- Giết!

Trưởng lão Quan gia rút ra hai thanh phân thủy thứ, rống giận quát lớn. Bên phía Quan gia chỉ có mười mấy người, lại đều hung hãn không sợ chết lao thẳng tới.

Lần này Vũ gia đích thân lên tiếng, nói ai có thể chém giết người Liễu gia, bắt sống Lục Ly, Vũ gia sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Vũ gia là gia tộc ngũ phẩm, trọng thưởng từ bọn hắn đủ khiến đệ tử Quan gia phát cuồng.

Hưu!

Thất trưởng lão lao vút ra từ trong chiếc xe ngựa đi đầu, theo sát phía sau là bảy tám tên trưởng lão Thần Hải Cảnh, từ trong xe ngựa đằng sau, từng đám võ giả Huyền Vũ cảnh cũng chen chúc mà lên, sát khí đằng đằng lao tới võ giả Quan gia.

Lục Ly và Liễu Di không động, chỉ có ngần ấy người, căn bản không tới lượt bọn hắn ra tay. Liễu Di thấy Lục Ly không đi ra, liền cũng an tĩnh ngồi trong xe ngựa.

- Nhiều người thế này...

Người Quan gia trợn tròn mắt, bên phía bọn hắn chỉ có ba tên Thần Hải Cảnh, tổng cộng mới mười lăm người, trong khi người Liễu gia lại nhiều gấp mấy lần.

Vấn đề là nếu không chiến mà chạy, người Liễu gia liền có thể nhẹ nhàng xông vào Thiên Đảo Hồ, đến lúc đó Vũ gia truy cứu xuống thì phiền phức to. Trưởng lão Quan gia đành chỉ còn biết gầm lên một tiếng dẫn người vọt tới, liều mạng tử chiến.

Ở phụ cận Quan gia còn trú đóng một lượng lớn võ giả, vừa rồi hắn đã bóp nát ngọc phù thông báo bên kia. Chỉ cần kéo dài thoáng chốc, chờ đợi đại quân Quan gia đi đến, võ giả Liễu gia muốn xông vào Thiên Đảo Hồ sẽ rất khó khăn.

Ầm!

Thanh trường kiếm trong tay Thất trưởng lão xoay tròn như bọ cánh cam, đồng thời trường kiếm còn đung đưa trái phải, nhìn rất dọa người. Trưởng lão Quan gia cũng không phải gối đầu thêu hoa, hai thanh phân thủy thứ trong tay múa đến kín không kẽ hở, ngăn lại thế công mãnh liệt từ Thất trưởng lão.

Hắn có thể ngăn cản, nhưng những người khác lại khó khăn. Dù Liễu gia chia binh ba đường, nhưng một đường cũng có gần trăm võ giả, bảy tám tên Thần Hải Cảnh, Quan gia lại chỉ có mười mấy người, sao mà ngăn trở cho được?

- Hủy đi xe ngựa!

Trưởng lão Quan gia phẫn nộ gầm một tiếng, toàn bộ võ giả Quan gia dồn dập liều mạng xông lên, phá hủy bốn năm cỗ xe ngựa, chặn ngang con đường.

- Rút lui...

Chỉ mới qua một nén hương, Quan gia đã sót lại mỗi ba tên Thần Hải Cảnh, hơn nữa người người đều mang thương, nếu đánh tiếp, sợ rằng tất cả đều phải bỏ mạng chỗ này.

Trưởng lão Quan gia vừa hạ lệnh rút lui, hai người còn lại lập tức đánh lui võ giả bên người, hướng nơi xa đột vây mà đi. Thất trưởng lão hạ lệnh ngừng truy kích, nhìn bốn năm cỗ xe ngựa bị phá hủy trước mặt, hắn nhíu mày nói:

- Dỡ xuống linh tài trong xe ngựa bị hủy, chất lên những chiếc còn lại, nhanh lên!

Trong các xe ngựa đều chứa từng bao tải to, đựng các loại linh tài bảo vật, những thứ này là tài phú còn sót lại của Liễu gia. Không có những tài phú này, bọn hắn có vào Thiên Đảo Hồ cũng không cách nào đứng vững gót chân, sẽ biến thành phụ dung cho gia tộc khác, không còn cách nào quật khởi được nữa.

- Ha ha!

Lục Ly đi ra từ trong xe ngựa, tay xách lấy Thiên Lân Đao mà khi trước Liễu Di đã giúp hắn thu hồi, mắt lạnh quét nhìn một lượt, nói:

- Còn ngồi xe ngựa, chúng ta đều sẽ chết! Không thể đi quan đạo được nữa, mang theo đồ vật đi đường nhỏ bên này.

- Không ngồi xe ngựa?

Thất trưởng lão nhướng mày, linh tài trong xe ngựa cũng không ít, linh tài huyền kỹ khoáng mạch mang theo đều ở hết chỗ này, không có xe ngựa căn bản không thể mang đi hết được.

Thất trưởng lão cũng hiểu ý của Lục Ly, quan đạo phía trước nhất định sẽ có càng nhiều người chặn đường, xe ngựa lại chỉ có thể đi quan đạo. Nhưng nếu đi đường nhỏ, tất phải từ bỏ đại bộ phận tài phú, ngươi nói xem, Thất trưởng lão làm sao cam tâm cho được?

- Di tiểu thư, đi theo ta!

Lục Ly thấy Thất trưởng lão ngần ngừ bất định, lập tức xách lấy Thiên Lân Đao lao tới đường nhỏ bên cạnh. Di tiểu thư biến sắc, cắn răng nói với Thất trưởng lão:

- Thất gia gia, nghe Lục Ly. Không đi được Thiên Đảo Hồ, chúng ta mang theo nhiều bảo vật đến mấy cũng thành đồ của người khác.

- Được rồi!

Thất trưởng lão cắn răng vung tay lên, để tất cả võ giả vác theo những bảo vật trân quý nhất, sau đó thiêu hủy hết xe ngựa còn lại, đi theo Lục Ly tiến vào đường nhỏ.

Hơn một trăm người lưng vác bao tải cuồng chạy mà đi, kéo thành một hàng dài. Nơi này đã rất gần hồ, địa thế bằng phẳng, tốc độ bôn tẩu cực nhanh, chẳng mấy chốc chúng nhân đã tan biến ở phương xa.

Quyết định Lục Ly đưa ra vô cùng chính xác, trên quan đạo phía tiền phương cách hơn mười dặm xuất hiện từng nhóm võ giả, nhìn lại phải đến mấy trăm người. Những người này men theo quan đạo lao nhanh mà đến, nếu đám người Thất trưởng lão còn ngồi xe, rất có thể sẽ bị chém giết sạch.

Trên hai hướng quan đạo còn lại, tình hình hai nhóm Liễu gia khác thảm hơn bên này nhiều. Nhất là nhóm người trên quan đạo mặt bắc, bọn họ đã bị một nhóm giả đoàn đoàn vây quanh, Cửu trưởng lão dẫn đầu quyết đoán hạ lệnh phân tán đào mạng, giờ mà còn không trốn, sợ rằng chẳng còn ai thoát ra được.

Trên quan đạo mặt nam, nhóm người Liễu gia cũng bị mười mấy người chặn đường, bọn hắn đánh lui nhưng sau đó vẫn tiếp tục ngồi xe ngựa đi tới. Kết quả bị hơn hai trăm người chặn lại, lúc này chính đang phá vây.

Lộc trưởng lão dẫn theo mười mấy tên thám báo thăm dò bốn phía, thấy hai tiểu đội Liễu gia bị vây công, hắn lại không đi cứu viện. Nhiệm vụ của bọn hắn chỉ là thăm dò, ưu thế là tốc độ, chiến lực không tính quá mạnh, đi hỗ trợ chẳng khác gì tự tìm đường chết.

Bình Luận (0)
Comment