Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thiên Hồ Vương phóng thích Thiên Mị Thuật, dọa sợ một đám Thần Thú. Sau đó Hải Trãi Vương ra tay bao vây đám Thần Thú kia. Tiếp theo, cường giả hai tộc này bắt đầu huyết tẩy Ngân Long Tộc. Chỉ mấy canh giờ, Ngân Long Sơn đã nhiễm đỏ máu tươi, ngọn núi phụ cận cũng bị san bằng, thi cốt chồng chất thành núi.
Ngân Long Tộc là tộc đàn mạnh nhất Cổ Thú Giới, con dân rất nhiều, ít nhất có mấy vạn, còn thêm hai chủng tộc phụ thuộc, tính ra hơn mười vạn.
Ngoài tộc nhân thiên tài trẻ tuổi đã được gửi đi từ trước, Ngân Long Tộc còn lại và tộc nhân hai tộc phụ thuộc đều bị đánh chết, cuối cùng Thiên Hồ Vương và Hãi Trãi Vương tự mình động thủ đánh chết mấy Thần Thú Ngân Long Tộc.
Lục Ly phóng xuất Âm Quỳ Thú, nhưng cũng không để nó động thủ, chỉ hỏi nó muốn cắn nuốt Thần Thú Ngân Long Tộc này không.
Đáng tiếc…
Âm Quỳ Thú rất kén cá chọn canh, Thần Thú Ngân Long Tộc cũng chướng mắt, lắc đầu biến thành hư ảnh, biến mất trong mi tâm Lục Ly.
- Thần Long Trì ở đâu?
Dọn dẹp chiến trường, Lục Ly không thèm để ý, dù sao có thứ tốt, Thiên Hồ Vương và Hải Trãi Vương cũng không dám nuốt riêng, khẳng định nộp lên hết cho hắn.
- Chủ nhân, mời bên này!
Thiên Hồ Vương dường như từng tiến vào Thần Long Trì, rất quen thuộc dẫn đường phía trước. Hải Trãi Vương ở lại dọn dẹp chiến trường, thu thập tài vật của Ngân Long Tộc.
Thiên Hồ Vương mang theo Lục Ly và trưởng lão chấp pháp bay đến tòa núi thật lớn bên cạnh, vách tường bóng loáng như gương, tỏa ra lưu quang.
Vù!
Trên thạch bích kia đột nhiên xuất hiện một hắc động thật lớn, Thiên Hồ Vương dẫn đầu đi vào hắc động. Thần niệm Lục Ly nhìn quét qua, phát hiện đây là hành lang thật dài, uốn lượn. Thần Long Trì hẳn ở đáy tòa núi lớn này.
Quả nhiên!
Đi vào hành lang, Thiên Hồ Vương đi thẳng vào trong. Ước chừng đi được vài dặm, ba người đến một chỗ Tiên Cung Điện.
Trong cung điện có hai đại môn tối đen, trên đại môn tỏa sáng ngân quang, có đồ văn Ngân Long dao động, rõ ràng mở ra cấm chế.
Thiên Hồ Vương quan sát một hồi, mở miệng nói:
- Chủ nhân, nơi này bình thường có hai trưởng lão Ngân Long Tộc trấn thủ, hai trưởng lão kia hẳn là biết chuyện bên ngoài, cho nên mở ra cấm chế. Cấm chế này rất mạnh, ta chỉ có thể dùng sức miễn cưỡng mở ra, có thể cần… nửa tháng.
- Dùng lực phá trận sao?
Lục Ly lắc đầu, lấy Thiên Tà Châu ra, truyền tống Quy Cốt và Kha Mang ra ngoài, chỉ đại môn nói:
- Nhìn xem phá vỡ thế nào?
Quy Cốt là cao thủ trận pháp đệ nhất Cổ Thú Tộc, Kha Mnag là trận pháp đại sự mạnh nhất Đấu Thiên Giới, Lục Ly tin tưởng hai người có thể thoải mái phá vỡ.
Quy Cốt cau mày quan sát một lát, lắc đầu nói:
- Chủ nhân, trận pháp này thật huyền diệu… hẳn là tổ tiên ta bố trí, hơn nữa còn có cường giả trận pháp khác bổ sung uy lực trận pháp, hơn nữa cải biến trận pháp này, muốn phá vỡ… rất khó rất khó.
Lục Ly liếc mắt nhìn Kha Mang, Kha Mang nhếch môi cười lạnh. Đôi mắt Lục Ly lạnh đi, nâng tay vỗ đầu Quy Cốt, trực tiếp tát chết Quy Cốt, lạnh lùng nói:
- Tên phế vật, cần ngươi có tác dụng gì?
Thân thể mềm mại của Thiên Hồ Vương khẽ run lên. Nếu nàng vô dụng, Lục Ly sợ là cũng sẽ dễ dàng tát chết nàng?
- Thánh chủ, chờ một lát, trận này… rất đơn giản!
Kha Mang ra tay, lấy ra một ít trận thạch, một vài tư liệu đặc thù, bắt đầu phá trận. Thân thể trưởng lão chấp pháp hiện lên thần khải, lấy ra binh khí tùy thời chuẩn bị động thủ. Hắn và Lục Ly không chút nghi ngờ năng lực phá trận của Kha Mang.
Vù!
Sau ba nén hương, ngân quang trên đại môn tăng vọt, sau đó vô thanh vô tức mở ra, hai luồng hơi thở khủng bố trên hư không tràn ngập ra trong nháy mắt.
- Hừ!
Thiên Hồ Vương lập tức phóng ra Thiên Mị Thuật, thi thể Quy Cốt vẫn chưa lạnh, nếu biểu hiện không tốt, Lục Ly cảm thấy nàng vô dụng, vậy chỉ còn đường chết.
Bên trong đích xác có hai trưởng lão Ngân Long Tộc, hai người phóng ra, nhưng lập tức bị Thiên Hồ Vương kinh động linh hồn. Thiên Mị Thuật tầng ba không phải nói giỡn, thân thể mềm mại kia của Thiên Hồ Vương tràn ngập lực hấp dẫn trí mạng, ngay cả trưởng lão chấp pháp cũng có phản ứng…
Ừng ực, ừng ực!
Kha Mang lần đầu nhìn thấy Thiên Hồ Vương phóng thích Thiên Mị Thuật, cả thân mình đều căng thẳng, hai mắt đỏ lên, thở dồn dập, giống như con trâu đực hứng tình.
Phù phù phù.
Lục Ly phóng ra Linh Phong Thần Binh, đánh chết hai trưởng lão cuối cùng Ngân Long Tộc. Thiên Hồ Vương ngừng phóng thích Thiên Mị Thuật, mặc y bào vào. Kha Mang giống như mới tỉnh lại trong mộng.
Lục Ly cười chế nhạo, vỗ bờ vai hắn nói:
- Kha Mang, động tâm rồi? Nếu không… ta để Thiên Hồ Vương ở với ngươi mấy đêm?
Trưởng lão chấp pháp xấu hổ vuốt tóc, rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Kha Mang vừa nghe lời Lục Ly nói, hô hấp càng thêm dồn dập, thân thể run lên, ánh mắt cực nóng nhìn Thiên Hồ Vương, giống như muốn nuốt nàng vào bụng.
Nhưng dù sao hắn cũng không phải người thường, tuy cảnh giới không cao, nhưng nếu có thể trở thành trận pháp đại sư, tâm trí khẳng định không kém, ý chí cường đại kinh người.
- Vù vù, thật là lợi hại!
Kha Mang nhắm mắt lại, bình phục tâm tình, thở dài một hơi, hắn xấu hổ sờ mũi:
- Thánh chủ, ngươi đừng giễu cợt ta, ta còn không biến thái như vậy…
Thiên Hồ Vương hóa thành hình người, nhưng bản thể vẫn là thú, lối suy nghĩ vẫn là thú. Ngoài lớp da biến hóa bên ngoài, còn lại đều là thú thể. Để hồ ly cái bồi hắn một đêm? Hắn còn không có khẩu vị nặng như vậy…
Thiên Hồ Vương nghe lời nói của Lục Ly và Kha Mang, trên mặt nhỏ đỏ bừng, quyến rũ xinh đẹp. Tuy lời nói Kha Mang có chút ám chỉ, nhưng nàng cũng không dám nói gì, ngược lại đáng thương nhìn Lục Ly, vẻ mặt u oán.
- Được rồi, chỉ đùa một chút, ngươi đừng tỏ ra uất ức như vậy.
Lục Ly nhìn thoáng qua Thiên Hồ Vương, dẫn đầu đi vào trong. Bên trong là một sơn động, sơn động rất lớn, trên vách tường còn có dạ minh châu, chiếu sáng bên trong như tuyết.
- Thần Long Trì?
Đi được một lát, đám người Lục Ly rốt cuộc nhìn thấy một cái ao thật lớn. Cái ao kia lớn khoảng trăm trượng, bên trong đều là chất lỏng màu trắng bốc lên hơi nóng. Trên vách tường có ba đầu tảng đá, đang thong thả nhỏ xuống chất lỏng màu trắng này.