Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên ngoài có mấy chục vạn Cổ Thú Tộc, bọn họ chỉ thấy một tòa thành thật lớn đột ngột xuất hiện. Sau đó, toàn bộ Cổ Thú Tộc trong Ngân Long Sơn biến mất, bên trong truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết.
A a...
Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, toàn bộ Cổ Thú Tộc bên ngoài đều biến sắc. Nhân tộc này trẻ như thế lại có thể mạnh mẽ như vậy? Vừa ra tay đã trực tiếp trấn áp mấy chục vạn Cổ Thú Tộc? Quả nhiên không hỗ là tồn tại có thể đánh chết Ngân Long Vương, Tà Chu Vương, thu phục Thiên Hồ Vương, Hải Trãi Vương.
- Đại nhân, mời ra tay, tru sát hắn!
Tà Chu Vương mới cũng không mạo muội đi vào Ngân Long Sơn, Thần Thú các tộc còn lại cũng không mạo muội đi vào. Dù sao bọn họ đều biết hung danh hai đại cường giả Nhân tộc.
- Mời đại nhân ra tay!
Thần Thú còn lại đều khom người cúi đầu. Nhưng bọn họ cũng không biết Tam Túc Kim Thiềm Thú đang trốn ở đây. Bọn họ cũng không dám mạo muội xông ra, chỉ có thể đặt hy vọng lên con Tam Túc Kim Thiềm Thú này. Nếu vị Chuẩn Thần Thú này có thể đánh chết hai Nhân tộc, bọn họ hoặc chỉ có thể đầu hàng hoặc chỉ có thể chết.
- Không ở trong Ngân Long Sơn!
Lục Ly tra xét qua một lần, xác định Tam Túc Kim Thiềm Thú không ở trên núi, hắn cũng lười đi đánh chết Cổ Thú Tộc này. Dù sao Cổ Thú Tộc nơi này là đại bộ phận cường giả Thú tộc Cổ Thú Giới, nếu giết đi sẽ không còn binh có thể dùng.
Hắn đợi một nén nhang, chờ đại bộ phận Cổ Thú Tộc không chịu nổi, đều lâm vào hôn mê. Hắn phóng ra Linh Phong Thần Binh, đánh toàn bộ Cổ Thú Tộc còn lại bị thương.
Vù!
Hắn thu hồi Linh Phong Thần Binh, thân mình bay ra ngoài, bên người có Linh Phong vờn quanh, tỏa ra bốn phía. Ánh mắt hắn nhìn quét bốn phía, dùng cổ ngữ, lạnh giọng nói:
- Con cóc ba chân kia, lăn ra đây chịu chết cho ta!
Rào rào!
Cổ Thú Tộc khắp núi đồi chợt ồ lên. Rất nhiều cường giả Thú tộc nổi giận, Tam Túc Kim Thiềm Thú là Kim Thiềm, không phải cóc, bản chất cả hai vẫn là khác nhau, ngôn ngữ này của Lục Ly rất độc địa.
- Cặn bã Nhân tộc!
Một tiếng nói nổi giận truyền đến từ phía dưới, Tam Túc Kim Thiềm Thú quả nhiên không nhịn nổi, hắn nổi giận truyền âm nói:
- Bổn tọa vốn muốn cho ngươi cơ hội cút khỏi Cổ Thú Giới, ngươi đã không quý trọng cơ hội, vậy vĩnh viễn ở lại Cổ Thú Giới đi.
Ánh mắt Lục Ly nhìn quét đến, nháy mắt phóng thích Linh Phong Tòa Thành, bao phủ tòa núi nhỏ phía dưới. Nhưng chờ phóng thích Linh Phong cảm ứng, bên kia đã không còn gì!
Vù vù!
Không gian trên Lục Ly đột nhiên nổi lên sóng gió, sau đó hư không đột nhiên xé rách, Linh Phong Tòa Thành toàn bộ bạo liệt. Một con Kim Thiềm thật lớn chui ra khỏi hư không. Bụng nó phập phồng, đột nhiên hít một hơi, không gian phía trước xuất hiện một hắc động, giống như muốn hút hết mọi vật vào trong.
Ô!
Một lực hấp dẫn khủng bố xuất hiện. Lục Ly, Thiên Hồ Vương, Hải Trãi Vương đều bị lực hút bao phủ, thân mình không tự chủ bay đến cái mồm to của Tam Túc Kim Thiềm Thú. Hải Trãi Vương và Thiên Hồ Vương kinh hãi, hai người lập tức biến trở về bản thể, chống cự lại lực hút. Hải Trãi Vương phun ra dòng khí màu xanh, bao phủ Tam Túc Kim Thiềm Thú.
Chết!
Tam Túc Kim Thiềm Thú phát ra thanh âm bén nhọn, sau đó miệng rộng đột nhiên xuất hiện làn khói trắng, thổi nhanh đến chỗ Lục Ly, Thiên Hồ Vương, Hải Trãi Vương.
Ha hả!
Lục Ly bị hút lại, thân mình cách Tam Túc Kim Thiềm Thú khoảng trăm trượng, căn bản không thể đào tẩu. Nhưng hắn không hề sợ hãi, hai tay đột nhiên đánh tới thân hình Hải Trãi Vương và Thiên Hồ Vương, đánh bay hai người, sau đó đánh ra hai chưởng, làm giảm bớt tốc độ của làn khói trắng.
Kỳ thật Lục Ly có thể nháy mắt tiến vào Thiên Tà Châu, nhưng hắn cũng không đi vào, bởi vì hắn mơ hồ có cảm giác, hắn có thể chịu đựng nổi độc vật, thân thể hắn hiện tại cực kỳ khủng bố, khói độc này căn bản không có biện pháp tiến vào thân thể hắn.
Vù vù...
Sương trắng đầy trời thổi qua, bao phủ Lục Ly nhanh chóng. Trưởng lão chấp pháp và Kha Mang trong ảo trận đều lo lắng, Thiên Hồ Vương và Hải Trãi Vương cũng khẩn trương không thôi. Độc của Tam Túc Kim Thiền Thú này là lợi hại nhất, hai Thần Thú vừa rồi đều bị ăn mòn thành hài cốt trong nháy mắt.
Ha ha ha!
Trong luồng khói độc truyền đến tiếng cười to sang sảng, thanh âm Lục Ly truyền ra:
- Con cóc ba chân kia, độc này của ngươi không được, lại đây, phun thêm đi!
“...!”
Rất nhiều Thú tộc đến không nói nên lời, người khác sợ độc như rắn rết, chỉ sợ dính một chút lên người. Lục Ly này lại muốn Tam Túc Kim Thiềm Thú này phun thêm, chẳng lẽ nọc độc này là thuốc bổ sao?
Hửm?
Tam Túc Kim Thiềm Thú kinh ngạc, mắt to chớp chớp, không dám tin. Hắn phi thường tự tin với nọc độc của mình, cho dù là phòng ngự của Ngân Long Vương khi bị nọc độc bao phủ, nếu Ngân Long Vương không chạy trốn cũng sẽ bị ăn mòn thành một khối hài cốt.
Phòng ngự của Lục Ly sao lại khủng bố như thế?
Tam Túc Kim Thiềm Thú chần chờ chỉ một lát, bụng lớn đột nhiên hút mạnh. Không gian phía trước đột nhiên chấn động, hút toàn bộ khói độc vào, Lục Ly cũng bị hút theo luồng khói độc.
Tam Túc Kim Thiềm Thú vận dụng tuyệt chiêu của hắn, chuẩn bị hút Lục Ly vào trong bụng, sau đó dùng căn nguyên nọc độc lợi hại nhất độc chết hắn.
Hừ!
Tuy Lục Ly thật tự tin với thân thể hiện tại của mình, nhưng bị huyền thú nuốt vào bụng, hắn cũng không quá vui. Thiên Tà Châu trong tay chợt lóe, thân mình tiến vào Thiên Tà Châu.
Vù!
Tam Túc Kim Thiềm Thú không thể hút vào Thiên Tà Châu, thân mình thật lớn lóe lên, mở miệng rộng cắn lên Thiên Tà Châu!
- Ngu xuẩn!
Lục Ly mừng rỡ, khống chế Thiên Tà Châu biến lớn lên, chặn đứng yết hầu của Kim Thiền. Tuy thân hình Tam Túc Kim Thiềm Thú lớn cỡ trăm trượng nhưng cái miệng nhiều nhất cũng chỉ có không gian hơn mười trượng.
Vù!
Tốc độ của Tam Túc Kim Thiềm Thú cũng tương đối, khi Thiên Tà Châu còn chưa lớn hoàn toàn liền phun ra, nếu không miệng nó sẽ bị nổ tung.
- Không cùng ngươi chơi nữa!
Thân mình Lục Ly lóe ra khỏi Thiên Tà Châu, hào quang mi tâm chợt lóe, một luồng hồng quang ngưng hiện, sau đó Âm Quỳ Thú ngưng tụ, thân hình lớn gấp đôi ban đầu, ước chừng lớn cỡ hai trăm trượng.