Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong một cái sân ở phương xa, một trưởng lão bay nhanh tới, Chấp Pháp Trưởng Lão ra lệnh cho Tôn trưởng lão:
- Ngươi đi theo truyền tống đi Trung Châu, đợi đại quân của Thí Ma Điện vào Hoang Giới thì phá hủy hai lối ra vào cho ta. Ngoài ra, ngươi hãy vào trong Hỏa Ngục nói cho hắn: Bọn họ đến, hiện đang ở Đại địa Đông Doanh.
- Hủy hai lối ra vào ở Hoang Giới?
Tôn trưởng lão trong mắt lộ ra một chút vẻ kinh hoàng, Chấp Pháp Trưởng Lão định hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa Hoang Giới và Đại địa Thần Châu.
Nói cách khác, nhiều con cháu tinh anh di chuyển vào trong đó mấy năm qua vĩnh viễn đều không cách nào trở về, rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà Chấp Pháp Trưởng Lão phải làm ra hành động quyết tuyệt như vậy?
- Không đúng!
Tôn trưởng lão đầu óc phản ứng rất nhanh, nếu hai đường hầm đều bị hủy thì Chấp Pháp Trưởng Lão sai hắn đi báo cho Lục Ly biết làm gì? Chẳng lẽ còn có đường hầm bí mật nào khác?
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy, chấp hành mệnh lệnh của ta!
Chấp Pháp Trưởng Lão phất tay, Tôn trưởng lão lui xuống, chuyển sang nhìn Hòa Nguyệt.
Hòa Nguyệt mím môi nói:
- Những cường giả này bắt đầu bay đi khắp nơi, đã có quân sĩ nhân tộc rơi vào tay bọn họ, Tử Thể của ta không ngừng bị đánh chết, không có một con thoát khỏi.
- A!
Giây lát sau, Hòa Nguyệt bỗng rùng mình, biểu cảm hết hồn, ngập ngừng nói:
- Bên kia có một thành trì, bên trong có mấy chục vạn còn có quân sĩ nhân tộc. Sau khi vài quân sĩ nhân tộc bị bọn họ bắt, có một cường giả một chiêu... hủy diệt toàn bộ thành trì, mấy chục vạn Ma tộc cùng mấy nghìn quân đội nhân tộc đều bị giết.
- Hung tàn bạo ngược đến thế sao?
Chấp Pháp Trưởng Lão thay đổi sắc mặt, hung hăng tới mức không bỏ qua cho bình dân Ma tộc, nhóm người này chẳng lẽ thật sự tính lại đây hủy diệt hoàn toàn Đấu Thiên Giới? Hạo kiếp của Đấu Thiên Giới rốt cuộc đến sao?
Phương nam Đại địa Đông Doanh đã rối ren.
Mệnh lệnh thứ nhất của Chấp Pháp Trưởng Lão đã truyền đến, quân sĩ đóng giữ bên kia chuẩn bị rút lui. Nhưng thành trì tận cùng phương nam truyền đến một tin tức, khiến rất nhiều quân trú đóng ngừng rút lui.
Quân sĩ bên kia đưa tin đến, bảo rằng hư không phương nam chấn động kịch liệt, bầu trời hơn mười vạn dặm chấn động mãnh liệt, dường như có quái thú khủng bố sắp phá tan hư không lao ra.
Tuy rằng rất nhiều quân sĩ rất là thấp thỏm lo âu, nhưng phía nam nếu xuất hiện biến cố, bọn họ làm sao có thể lập tức rút lui? Dù không thể giải quyết sự việc phát sinh nhưng cũng cần thăm dò tra rõ rồi báo lên trên.
Tổng thống lĩnh phía nam, một trưởng lão của Lục gia, Lục Thiên Dương hạ lệnh ngừng rút lui, hắn triệu tập một ít quân sĩ thám báo truyền tống đi thành trì tận cùng phía nam, tra xét quân tình.
Xảy ra việc khiến Lục Thiên Dương ngạc nhiên, đám quân sĩ và thám báo không truyền tống đi được?
Không truyền tống được chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là truyền tống trận xuất hiện trục trặc, hoặc là bên truyền tống trận bên kia đã bị hủy, hoặc là bị phong ấn.
Lục Thiên Dương mơ hồ có một loại cảm giác không ổn, hắn thậm chí rất muốn chạy trốn cho rồi, mặc kệ việc bên này.
Nhưng thân là con cháu Lục gia, tuy rằng là chi thứ, nhưng đã là con cháu Lục gia thì phải có niềm kiêu hãnh của Lục gia. Nếu không rõ ràng tình huống gì đã rút đi, truyền về Lục gia, chắc chắn hắn sẽ bị tộc nhân xem thường.
Cho nên hắn chỉ có thể cắn răng phái người tiếp tục ùa về phía nam, dù chết cũng phải mang tình báo về.
- Rốt cuộc là cái gì?
Lục Thiên Dương đi qua đi lại trong phòng, bắt đầu từ hôm qua hắn thu được tin hư không bên kia chấn động, nhưng mãi không tra xét được tình báo cụ thể, hôm nay, tiểu thành tận cùng phía nam đột nhiên bặt tin, chắc chắn xảy ra việc lớn.
Thời gian từ từ trôi qua, sau một canh giờ, truyền tống trận bên ngoài đột nhiên sáng lên, Lục Thiên Dương nâng cao tinh thần, thần niệm quét ra ngoài, muốn nhìn xem có phải là thám báo trở về?
Oong!
Truyền tống trận ánh sáng lấp lánh, bảy, tám bóng dáng đột nhiên ngưng tụ hiện ra ở bên trong, tiếp đó từng đợt hơi thở khủng bố nháy mắt khuếch tán toàn thành. Bảy, tám thần niệm cực kỳ mãnh liệt quét qua người con dân toàn thành.
- Thiên... thiên kiêu, tám thiên kiêu!
Lục Thiên Dương vẫn thích theo cách gọi của Đại địa Thần Châu, gọi Hóa Thần cảnh là thiên kiêu. Trên mặt hắn đều là vẻ chấn kinh, còn dụi mắt, bay vọt ra, hắn cho rằng thần niệm tra xét sai lầm, muốn thấy tận mắt.
Thiên Kiêu cảnh!
Đó là tồn tại mạnh nhất Đấu Thiên Giới, bình thường mấy vạn năm cũng khó ra một, hai người, mấy năm nay khá may mắn, bên nhân tộc liên tiếp xuất hiện hai Thiên Kiêu cảnh. Cảnh giới của Lục Ly tuy không đến Thiên Kiêu cảnh nhưng sức chiến đấu tổng hợp thì mạnh hơn thiên kiêu bình thường.
Nhưng cho dù thêm vào Đại Ma Thần, nguyên Đấu Thiên Giới mấy năm nay cũng chỉ có bốn Thiên Kiêu cảnh, hiện tại bên này lại đột nhiên xuất hiện tám Thiên Kiêu cảnh, hơn nữa tám thiên kiêu này khí huyết vô cùng khủng bố, mạnh hơn Chấp Pháp Trưởng Lão gấp mấy lần.
Oong!
Ba truyền tống trận ở bên cạnh lại lần nữa sáng lên, khiến Lục Thiên Dương hoàn toàn không nói nên lời. Bởi vì trong hai truyền tống trận khác lại truyền tống hơn mười người, đều là Thiên Kiêu cảnh.
- Ui ui!
Trong thành vang lên mấy tiếng hút không khí. Thành trì này là tòa thành lớn nhất nam bộ, trú đóng mấy vạn quân đội, trong đó có mấy nghìn quân sĩ của Lục gia.
Mấy vạn quân sĩ cơ hồ bay ra từ quân doanh, nhưng giờ phút này không có người dám động, nhìn mấy chục cường giả trong thành, cảm giác sâu trong linh hồn truyền đến hoảng loạn.
Những người này rõ ràng đến không có ý tốt, bọn họ cảm thụ được sát khí từ những người này.
Trong thành còn có nhiều Ma tộc, các Ma tộc cũng kinh hoàng. Một đám tồn tại cường đại như vậy đến đây, bọn họ cảm giác như chúng thần buông xuống, không... là chúng ma buông xuống.
Một đám Hóa Thần không ẩn tàng hơi thở, toàn bộ đều tựa như từng con mãnh hổ xuống núi, hung ác bạo ngược mà lại tàn bạo.
Một Hóa Thần bay lên, bóp cổ Lục Thiên Dương Nhân Hoàng cảnh mà như xách gà con, một luồng năng lượng chảy vào, Lục Thiên Dương muốn tự sát cũng khó khăn.
- Tên, thuộc gia tộc nào, chức vị!