Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhưng chỉ còn lại hai bí thuật, Lục Ly muốn một hơi tham ngộ hết, giờ phút này trạng thái của hắn tốt đến cực điểm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ tham ngộ được hai bí thuật, đến lúc đó hắn có thể ngưng tụ con rối ngang bằng Hóa Thần.
Mấy ngày này, bí thuật thứ mười một của hắn sắp cảm ngộ đại thành, vào phút mấu chốt như vậy, hắn không thể xuất quan. Lục Ly nghĩ rằng, cho dù cường giả Cửu Giới đến thì Chấp Pháp Trưởng Lão sẽ tìm được cách câu giờ mấy ngày.
- Được rồi!
Ngày thứ ba từ khi cường giả Cửu Giới xâm nhập, Lục Ly rốt cuộc mở mắt ra, bí thuật thứ mười một rốt cuộc cảm ngộ thành công, chỉ còn bí thuật cuối cùng.
- Xuất quan!
Lục Ly không dám câu giờ nữa, phải đi ra ngoài xem tình hình ra sao đã, lỡ như cường giả Cửu Giới trực tiếp buông xuống Đại địa Thần Châu, vậy đợi hắn ra ngoài phỏng chừng đều máu chảy thành sông, thi cốt thành núi.
Lục Ly không kịp rửa mặt súc miệng, lắc người xuất hiện ở bên ngoài Thiên Tà Châu. Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đều ở trong phòng, Lục Ly đi ra, ba người lập tức vây quanh hắn.
- Phu quân!
Vẻ mặt Khương Khởi Linh lo âu nói:
- Hai hôm trước, Tôn trưởng lão và Hòa Nguyệt đều đưa tin nói; bọn họ đến, từ Đại địa Đông Doanh đến!
- Ừ, ta biết rồi.
Lục Ly cười gượng gạo, vươn tay ôm ba thê tử, dặn dò:
- Ba người hãy vào Mộc Ngục, ta đi xử lý việc này.
Ba nữ nhân đều không biết xảy ra chuyện gì.
Tính cách của Bạch Hạ Sương vô tư, nàng cười tủm tỉm:
- Phu quân, lần này chàng bế quan lâu như vậy, trở về nhớ ở bên chúng ta thật lâu nhé.
Tâm tư Bạch Thu Tuyết nhạy cảm hơn, Khương Khởi Linh cũng thông minh, hai người tuy rằng không biết cụ thể phát sinh chuyện gì, nhưng nhất định là việc lớn.
Bạch Thu Tuyết mím môi, hỏi:
- Phu quân, việc có khó khăn không?
Khương Khởi Linh không nói chuyện, nhưng trong mắt đều là hỏi thăm.
Lục Ly mỉm cười, nhún vai nói:
- Phải có niềm tin vào phu quân của các nàng chứ. Lần này chỉ là rắc rối nhỏ, ta đã mưu đồ nhiều năm, cộng thêm sức chiến đấu của ta tăng vọt mảng lớn, không sao đâu. Các nàng hãy ở trong Mộc Ngục chờ tin tốt của ta là được.
- Không, chúng ta chờ chàng tại đây!
Khương Khởi Linh bướng bỉnh nói:
- Nếu phu quân không trở lại thì chúng ta đi tìm chàng, nếu...
Khương Khởi Linh không dám nói câu sau, Lục Ly mấy năm nay quả thực mưu đồ rất nhiều, bao gồm di chuyển nhiều con cháu tinh anh vào Mộc Ngục, nhóm Khương Khởi Linh đều thấy ra có vấn đề.
Lục Ly đây là sắp xếp đường lui, hơn nữa giờ phút này còn dặn dò bọn họ đi Mộc Ngục, càng giống là sắp xếp... hậu sự.
- Tin tưởng ta!
Lục Ly lại nhấn mạnh câu này, sau đó nghiêm túc nhìn Khương Khởi Linh:
- Khởi Linh, đừng tùy hứng, đừng làm ta khó xử, được không?
- Ừm!
Vành mắt Khương Khởi Linh đỏ hoe, Lục Ly nói câu này càng giống ủy thác, gián tiếp khiến nàng ổn định hậu phương, xem ra lần này quả thực nguy hiểm đến cực độ.
- Ta đi đây!
Lục Ly cười hôn lên gò má ba nàng, theo sau bước nhanh ra ngoài. Khương Khởi Linh nhìn theo hắn rời đi, trong mắt chảy dòng lệ. Mắt Bạch Thu Tuyết cũng ướt nước.
Chỉ có Bạch Hạ Sương là vô tư nhíu mày hỏi:
- Hai vị tỷ tỷ làm sao vậy? Đâu phải phu quân đi luôn? Nào, đi thôi, chúng ta đi Mộc Ngục, ta phát hiện bên kia có mấy chỗ tuyệt lắm!
...
Lục Ly bay vọt ra ngoài, thần niệm lập tức quét qua đại bản doanh, dễ dàng tìm được Tôn trưởng lão.
Lục Ly vừa bay về phía lối ra vào vừa trầm giọng quát:
- Tôn trưởng lão, lại đây!
Vèo!
Tôn trưởng lão bay nhanh tới.
Lục Ly hỏi thăm:
- Tình huống như thế nào?
- Ta cũng không rõ ràng cụ thể!
Tôn trưởng lão giải thích:
- Chấp Pháp Trưởng Lão khiến ta mang theo quân sĩ Thí Ma Điện rút lui, cũng chuyển lời đến ngươi, chắc Linh phu nhân đã nói cho ngươi rồi? À, hai lối ra vào kia đã bị ta phá hủy, hiện tại tất cả người trong thành Thí Ma đều di chuyển vào Hỏa Ngục.
- Ừm!
Lục Ly gật đầu dặn dò:
- Truyền mệnh lệnh của ta, khiến con dân Hoang Giới cũng di chuyển vào, lát nữa kêu người phong ấn lối ra vào giữa Hoang Giới và Hỏa Ngục. Ta sẽ dùng Tử Thể của Hòa Nguyệt liên hệ với ngươi, bên này nếu xuất hiện náo động, ngươi kêu gia gia của ta trực tiếp trấn áp.
Lục Ly nói xong liền từ trong đường hầm truyền tống ra ngoài, nhưng hắn vừa ra ngoài liền gặp một người không ngờ tới, là Tử Liên Nhi.
Dường như Tử Liên Nhi luôn ở đây chờ Lục Ly, khi thấy mặt hắn thì không có vẻ gì là bất ngờ.
Lục Ly nhìn lướt qua nàng, hỏi:
- Tử Liên Nhi, nàng ở đây làm cái gì?
- Không làm cái gì!
Tử Liên Nhi cười khẽ nói:
- Gần đây có chút nhàm chán muốn đi Thí Ma chiến trường chơi, vừa lúc ngươi định ra ngoài, ta đi chung với ngươi vậy. Ngươi đừng nghĩ nhiều, đến Thí Ma chiến trường rồi ta sẽ không quấn lấy ngươi.
- A?
Mắt Lục Ly lóe tia sáng kinh ngạc, hai lối ra vào bị hủy, Tử Liên Nhi làm sao kết luận chính mình còn có lối ra vào khác để ra ngoài? Hơn nữa... nàng dường như đoán được rất nhiều chuyện? Muốn đi theo chính mình cùng nhau đi chịu chết?
- Vớ vẩn!
Lục Ly sầm mặt, khiển trách:
- Thí Ma chiến trường có gì vui mà chơi! Nàng không được đi đâu hết, trở về Mộc Ngục, đây là mệnh lệnh!
Oong!
Trên tay Tử Liên Nhi xuất hiện một con dao, nàng dí vào cổ mình, ánh mắt vô cùng kiên định nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi không cho ta đi, ta sẽ chết ngay bây giờ, cho dù ngươi khiến người bắt lấy ta, chẳng lẽ có thể ngăn cản ta chết? Lục Ly, đây là lần cuối ta xin ngươi, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm càn. Hơn nữa ta tham ngộ một thượng cổ bí thuật, cho dù gặp phải Hóa Thần cũng có thể tự bảo vệ mình.
- Bậy bạ!
Lục Ly tức điên, nhưng trong mắt Tử Liên Nhi chỉ có chết, nếu chính mình không mang nàng đi, e rằng thật sự sẽ tự sát.
Hắn không có thời gian ở đây giằng co với Tử Liên Nhi, nếu nàng muốn cùng hắn chết thì hắn không muốn xen vào.
Lục Ly lạnh lùng nói:
- Được rồi, nàng muốn chết, chẳng lẽ ta có thể kéo về được!
- Ha ha!
Tử Liên Nhi nở nụ cười, như đóa hoa nở rộ, nàng không nói một lời nào, cất con dao, theo Lục Ly đi vào truyền tống trận.