Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Muốn chuyển Thần Khí từ Thần Giới về phải đánh đổi một cái giá rất đắt, dù là Man Thần Vu Thần cũng không thể chấp nhận. Cái giá này vô cùng lớn, có điều không có nghĩa là không có người chuyển về.
Nhan Thiên Cương đã chuyển về không ít đồ!
Đây là cường giả cấp Thần duy nhất trong Cửu Giới chuyển Thần vật về, cũng bởi thế Nhan gia mới trở thành đệ nhất gia tộc trong Cửu Giới.
Trong tay Nhan Cô có Thần Khí, Thần Khí này do Nhan Thiên Cương gửi về, Thần Nguyên mà hắn vừa nói cũng là vật thuộc về Thần Giới. Có lẽ trong Thần Giới chúng không đáng là gì, thế nhưng ở Phàm Nhân Giới lại được coi là bảo vật đỉnh cao nhất.
Vì Thần vật mà một đám Hóa Thần đỉnh phong không tiếc rẻ mạng sống, Nhan Cô xông lên đầu tiên, hắn nói mọi người chỉ cần đánh nghi binh, những chuyện còn lại cứ việc giao cho hắn, mọi người đương nhiên đã can đảm lên rất nhiều.
Cả đám không xông ra ào ào như ong vỡ tổ, đã đánh nghi binh đương nhiên phải có hình thức của đánh nghi binh. Một đám Hóa Thần bay thành hình vòng quạt, như vậy một là có thể kéo dài thời gian để mình Nhan Cô xông lên đầu, hai là mở rộng phạm vi công kích, hơn nữa còn thuận tiện để bỏ chạy!
Vụt vụt!
Tất cả Hóa Thần đều ra tay, ánh sáng rực rỡ bay đầy trời, từ xa trút công kích xuống phía bên này. Mặc kệ có thể phá vỡ pho tượng hay không, vẫn phải làm đúng quy trình, đánh nghi binh mà, càng dọa người càng tốt.
Người quả thật đã bị dọa, Tử Liên Nhi thét lên một tiếng, từ bên trong trang viên lao ra ngoài, nhìn thấy ánh sáng bay đầy trời, nàng ta kinh hãi kêu lên:
- Lục Ly, cứu ta!
Hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế mặt không đổi sắc, không cười nhạo đám người kia không biết tự lượng sức mình, ngược lại có chút ngạc nhiên ngờ vực- đám người này sao lại liều mạng? Nên biết rằng càng đến gần pho tượng tỉ lệ bỏ mạng sẽ càng cao.
Vụt!
Một đám Hóa Thần đã vọt vào trong thành, liều mạng đánh ra luồng sáng về phía này, Đấu Thiên Đại Đế không chần chờ, kinh thư trong hư ảnh tỏa ánh vàng ra vạn trượng, từng tự phù màu vàng bay vụt đi, chắn trước pho tượng ngưng tụ thành bức tường tự phù màu vàng, chặn đứng những luồng sáng đang công kích về phía pho tượng.
Ầm ầm ầm!
Cho dù đã chặn toàn bộ luồng sáng, vẫn còn một số luồng sáng bay lạc đánh trúng vào thành bảo gần đó. Vừa vặn một luồng sáng đánh trúng vào trang viên mà Tử Liên Nhi đang đứng, tuy Tử Liên Nhi né tránh kịp thời, thế nhưng vẫn bị dư âm của vụ nổ đánh bay. Chiếc váy đẹp đẽ của nàng bị xém đi không ít, bên trong cảnh xuân như ẩn như hiện, mờ hồ còn có vết máu.
- Lục Ly, cứu taaaa!
Tiếng thét của Tử Liên Nhi vang vọng trong không trung, Lục Ly ở cách đó rất xa chuẩn bị công kích tộc trưởng Lý gia đang bị tự phù vàng trói buộc. Hắn nghe thấy tiếng kêu, thần niệm liền quét đến, đúng lúc thấy Tử Liên Nhi bị đánh bay đi, cơ thể bay đến chỗ pho tượng.
Hộc hộc!
Ở xa ánh sáng bay đến ngập trời, thần uy cường đại và Thần Lực trên hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế dâng trào. Rõ ràng hắn đang chuẩn bị ngưng tụ Thần thông cường đại, đánh chết những Hóa Thần đỉnh phong đang kéo đến.
- Không đúng!
Trong lòng Lục Ly bỗng nhiên hoảng sợ, đám người Nhan Cô sao lại bay đến chỗ pho tượng? Cách đây không lâu phân thần của Man Thần và Vu Thần giáng xuống, một đám Hóa Thần còn không dám bén bảng đến gần, Đấu Thiên Đại Đế lại là đại năng Thần Giới, bọn hắn dám đến gần thì chắc chắn sẽ chết.
Chuyện này quá bất thường!
Lục Ly dùng thần niệm đảo quanh thành, cuối cùng rơi xuống người Tử Liên Nhi vừa bị đánh bay đến chỗ pho tượng. Khi thần niệm thăm dò thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tử Liên Nhi, hắn đột nhiên bừng tỉnh, nghiêm trọng hét lớn:
- Đại Đế, cẩn thận Tử Liên Nhi!
- Ha ha ha, quá muộn rồi!
Lục Ly vừa hét lên, nét sợ hãi trên khuôn mặt Tử Liên Nhi biến mất, thay vào đó là khuôn mặt cười đắc ý vì thực hiện được mưu kế, lúc này nàng chỉ cách pho tượng Đấu Thiên Đại Đế vài trượng.
Vèo!
Cơ thể Tử Liên Nhi đột nhiên tỏa ra một luồng hơi thở kinh khủng, trong chớp mắt nàng từ một nữ tử yếu đuối như biến thành một con rồng lớn, hơi thở cuồn cuộn trên người nàng khiến đám người Nhan Cô có cảm giác quen thuộc, chính là... thần uy!
- Đây là...
Lúc này dù là Nhan Cô cũng sửng sốt, nữ tử nhân tộc này lại sổ hữu thực lực mạnh mẽ như vậy? Vốn tưởng có thể bóp chết nàng dễ dàng, bây giờ mọi người lại cảm thấy có thể bị Tử Liên Nhi bóp chết dễ dàng.
- Phá!
Trong tay Tử Liên Nhi sáng lên một luồng ánh sáng màu xanh, thình lình đánh tới pho tượng, công kích của nàng vừa bá đạo vừa ác liệt, giống như sóng nước muôn trượng khí thế dời núi lấp biển tới trấn áp.
- Nô Linh Thuật!
Hư ảnh của Đấu Thiên Đại Đế hơi nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ nghiêm túc, kim quang trên kinh thư lấp lánh, từng phù văn xuất hiện, đột nhiên ở phía trước pho tượng ngưng tụ thành một bức tường chắn.
Hắn lạnh lùng quát:
- Các hạ là Thần Linh phương nào? Tại hạ là Đấu Thiên tôn giả Thần Kiếm Tông, có thể nói chuyện hay không?
Ầm!
Ánh sáng xanh ác liệt khí thế dời núi lấp biển ép đến, phá hủy bức tường được ngưng tụ bằng phù văn của Đấu Thiên Đại Đế, Tử Liên Nhi cười phá lên:
- Đấu Thiên tôn giả, ta biết ngươi, chỉ là... Chuyện này không thể bàn luận, ta nhất định phải lấy được Thiên Tà Châu!
Oành!
Ánh sáng xanh ác liệt gào rít bay tới đánh vào pho tượng, pho tượng lập tức nổ tung thành phấn mịn, những tự phù màu vàng kia dần dần biến mất, ngay cả những tự phù vàng chỗ Lục Ly cũng biến mất.
Xung quanh trở nên đặc biệt yên tĩnh, vô số người chôn chân tại chỗ, ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn bột phấn bay đầy trời.
Vụt!
Trong lòng Lục Ly vô cùng ngỡ ngàng, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc tự phù vàng biến mất, người đã xông vào trong Thiên Tà Châu, bằng không một giây sau hắn sẽ bị tộc trưởng Lý gia đâm chết.
Đám người Nhan Cô dừng tại không trung, pho tượng của Đấu Thiên Đại Đế vỡ vụn, nhưng bọn hắn không tài nào mừng rỡ. Bởi vì câu nói kia của Tử Liên Nhi, cũng bởi vì... sức mạnh của Tử Liên Nhi!
- Nô Linh Thuật?
Nhan Cô nhớ tới câu nói vừa rồi của Đấu Thiên Đại Đế, khóe miệng hắn nhếch thành nụ cười cay đắng.