Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc đó trong lòng Lục Ly còn có một hy vọng ngông cuồng, nếu có thể có được một nữ nhân như vậy trong đời, chết đi cũng không hối hận, đúng không?
Đáng tiếc về sau trùng hợp tình cờ, tuy cả hai đã trở thành bằng hữu, nhưng lại không thể thật lòng với nhau, không thể đi xa hơn. Có lẽ đó vì là sự kiêu ngạo của Tử Liên Nhi, hoặc cũng có thể là do Lục Ly không dám rung động, tóm lại là hai người càng ngày càng có khoảng cách.
Nhưng dù có nói như thế nào!
Tử Liên Nhi là một nữ nhân rất quan trọng trong cuộc đời của Lục Ly, nhưng lúc này nữ nhân kia đã hóa thành huyết vụ giăng khắp bầu trời. Giai nhân đã mất đi, thậm chí không thể giữ lại thể xác.
Bùm!
Lục Ly bị đập mạnh vào trong một ngọn núi lớn, lại bị chôn sống. Một sự yến ớt truyền ra từ trong linh hồn của hắn. Mất đi Tử Liên Nhi khiến lòng hắn vô cùng trống rỗng nặng trĩu, lúc này dường như hắn không thể nhấc lên nổi một chút sức lực.
Dược lực của máu của Sát Đế sẽ sớm tiêu tan, Lục Ly ngơ ngác ở trong núi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, hắn mệt quá, muốn ngủ một giấc thật ngon.
Vèo!
Lục Ly bị hai tiếng gió mạnh ở phía xa đánh thức, sau đó hai luồng thần niệm mạnh mẽ quét về phía bên này, Lục Ly sắp hôn mê ngủ thiếp đi, nhưng lúc này đột nhiên tỉnh lại.
Oong!
Hắn vắt kiệt sức lực cuối cùng trong cơ thể và lấy Thiên Tà Châu ra khỏi không gian. Sau đó Thiên Tà Châu tỏa sáng lấp lánh, cơ thể hắn biến mất bên trong ngọn núi.
- Giúp ta chữa lành vết thương!
Bước vào trong nội điện của Thiên Tà Châu, Lục Ly chỉ để lại một lời với Giải Trãi Vương, sau đó trực tiếp ngất đi. Giải Trãi Vương kinh hãi khi thấy Lục Ly thảm hại như vậy, nhanh chóng lấy thuốc chữa bệnh tốt nhất ra và đút cho Lục Ly.
Vèo!
Hai bóng người bay tới từ xa, thần niệm luôn khóa chặt bên này, khi xác định Lục Ly đã tiến vào Thiên Tà Châu, xung quanh không có bất kỳ sự thay đổi nào. Hai người tăng thêm can đảm bay tới đây.
Hai người đến là Nhan Cô và Trần Vô Tiên.
Thật ra bọn họ chưa chạy xa, bởi vì Lục Ly không truy sát. Hai vụ nổ lớn liên tiếp xảy ra ở đây khơi dậy trí tò mò của họ, họ lờ mờ nghe thấy tiếng kêu chói tai của Dực Thần, nên mới động lòng muốn đến xem một chút.
Tình hình... có vẻ khá ổn?
Cơ thể do Dực Thần điều khiển vỡ tung, những lời cuối cùng của Dực Thần, mọi thứ cho thấy phân thần của Dực Thần đã biến mất?
Và có vẻ như Lục Ly và Dực Thần lưỡng bại câu thương? Thần niệm của hai người vừa rồi đã thăm dò rất rõ ràng, Lục Ly bị trọng thương nặng gần chết, vô cùng thê thảm.
Nói cách khác, họ... vẫn còn cơ hội?
Đám người Nhan Cô đứng canh ngọn núi này suốt nửa canh giờ, những Hóa Thần còn sống sót cũng đi đến. Có điều, các Hóa Thần tiền kỳ và trung kỳ đứng cách ngọn núi hơn mười dặm. Chỉ có bốn người là Nhan Cô, Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ đứng cách ngọn núi năm dặm.
Lần này có tới một trăm Hóa thần, Hóa Thần đỉnh phong có mười người, bây giờ chỉ còn dư lại hơn hai mươi Hoá Thần tiền kỳ và trung kỳ, Hoá Thần đỉnh phong thì chỉ còn bốn người bọn họ.
Đối với Cửu Giới, lần này có thể tính là lần tổn thất nặng nề nhất, vạn năm khó gặp. Và những chuyện này tất cả là vì một người. Đối với bọn họ thì người thanh niên này chỉ như một con kiến thôi.
Thanh niên kia đang ở trong một hạt châu chôn trong núi lớn cách năm dặm phía trước. Thoạt nhìn lập tức sẽ chết, nhưng đám người Nhan Cô lại không một người nào dám hành động, thậm chí không dám đến quá gần.
Dực Thần khi nãy có nói, máu của Sát Đế chỉ có thể chống cự trong khoảng thời gian từ một đến hai nén nhang. Nhưng lúc này đã qua nửa canh giờ, Nhan Cô và những người khác vẫn không dám nhúc nhích.
Bởi vì sự can đảm của bọn họ đều đã bị phá vỡ!
Ngô Quảng Đức và tộc trưởng Lý gia, hai người này không yếu hơn bọn họ, vậy mà bị đánh chết dễ như xắt củ cải trắng, xác chết còn nằm dưới đất, thi thể bị chẻ làm đôi.
Không ai không sợ chết, nên không ai dám mạo hiểm. Lỡ như Lục Ly lao ra khỏi Thiên Tà Châu, lỡ như Lục Ly còn máu của Sát Đế thì sao?
Đám người Quân Hồng Diệp lần này chỉ là vì muốn có được Thần Nguyên, bọn họ mà chết thì gia tộc cũng bị sụp đổ một nửa. Ví dụ như Ngô gia cùng Lý gia, lần này nhất định sẽ bị thương nặng nguyên khí, thậm định có khả năng bị diệt tộc. Vì một ít Thần Nguyên, vì báo thù rửa hận mà lấy gia tộc của chính mình đi đánh cược, xứng đáng sao?
Quân Hồng Diệp, Trần Vô Tiên, Phùng Vạn Hổ không dám cược. Nhan Cô càng không dám cược. Lần này Nhan Cô dẫn đội đến đây nhằm lấy được Thiên Tà Châu để lấy lòng Nhan Thiên Cương, Nhưng nếu chết ở đây, Nhan Thiên Cương cũng sẽ không vì hắn mà đau buồn, ngược lại còn xem hắn là một tên rác rưởi, nhánh của hắn sẽ không thể ngẩng cao đầu trong Nhan gia.
- Làm sao bây giờ?
Trong đầu của Nhan Cô bây giờ chỉ xuất hiện bốn chữ này, chẳng lẽ cứ giằng co mãi như vậy? Rất có thể vừa rồi Lục Ly bị thương nặng nên đã hôn mê, nhưng tiếp tục chần chừ, tình hình sẽ càng tệ hơn nếu Lục Ly tỉnh lại và lành vết thương.
Nghĩ tới nghĩ lui Nhan Cô cuối cùng đưa ra một quyết định hơi bảo thủ, hắn bảo Quân Hồng Diệp lui về phía sau, tập hợp các Hóa Thần, hắn mở miệng nói:
- Ta có một ý tưởng thế này, cho bọn họ toàn bộ lẻn vào Đại địa Thần Châu, bắt đi Lục gia, mặt khác tập hợp những người dân của Đại địa Thần Châu lại một chỗ, dùng cách này để áp chế hắn. Nếu hắn không giao Thiên Tà Châu, chúng ta liền chém chết gia tộc cùng người thân của hắn, bao gồm nhân tộc trong Đấu Thiên Giới.
Lục Ly còn trẻ, người trẻ thì không tang thương, trầm lắng, chai sạn cảm xúc như người già bọn họ. Khi sưu hồn của Lục Phi Dương, có thể nhìn ra Lục Ly là người trọng tình cảm, Lục gia nhà lớn nghiệp lớn, hắn còn có ba thê tử.
Để đám người Hóa Thần tiền kỳ và trung kỳ ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tốt hơn hết là gửi đến Đại địa Thần Châu, còn bọn hắn sẽ tiếp tục ở lại đây để tấn công Thiên Tà Châu. Nếu Lục Ly có ra tay tấn công, bọn hắn có tốc độ nhanh nên sẽ có cơ hội chạy thoát.