Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đấu Thiên Giới có thể liên tục không ngừng sinh ra cường giả, Lục gia, Dạ gia, Khổng gia, Khương gia sẽ không ngừng nhận được khiêu chiến, cảm thụ được áp lực. Như vậy sẽ buộc con cháu đời sau của tứ đại gia tộc không ngừng nỗ lực, nếu không thì sẽ bị diệt tộc.
Một siêu cấp gia tộc nếu không có áp lực thì con cháu gia tộc sẽ chểnh mãng, sẽ kiêu ngạo tự đại, sẽ không ngừng mục nát.
Một siêu cấp gia tộc nếu đa số con cháu đều mục nát sa đọa thì sẽ như ngọn núi thủng lỗ chỗ, bị chút lực từ bên ngoài va đập sẽ bị sụp đổ ngay.
Giống như một đế quốc, nếu toàn bộ quan viên đều mục nát, mặc kệ dân chúng chết sống, quân nhân không lo đánh trận, cả ngày chỉ lo gom tiền ăn chơi, vậy thì đế quốc đó bị một quân đội nào đó xâm nhập là diệt quốc ngay.
Đạo lý giống như vậy, nếu mỗi con cháu Lục gia đều chỉ biết hưởng lạc, mỗi người mục nát hết thuốc chữa, bá đạo ngang ngược, gây thù hằn khắp nơi.
Có lẽ trong thời gian ngắn Lục gia có thể áp chế kẻ địch bên ngoài, chờ đám già chết rồi thì sao? Còn lại đều là một ít giá áo túi cơm, cho dù gia tộc còn có một ít cường giả, cuối cùng cũng sẽ bị các đại gia tộc liên hợp lại hủy diệt.
Lục Ly phỏng chừng rất nhanh sẽ phi thăng!
Chấp Pháp Trưởng Lão biết điều đó mới có chút cảm giác nguy cơ. Lục Ly nổi lên nhưng cũng gây thù hằn rất nhiều, cho dù trước khi phi thăng hắn huyết tẩy kẻ thù, nhưng mấy chục, mấy trăm năm sau, những gia tộc này sẽ rất nhanh nổi lên, đến lúc đó Lục gia dựa vào cái gì ngăn cản cường địch?
Chấp Pháp Trưởng Lão là thừa dịp Lục Ly còn ở, lo đặt nền móng cho Lục gia. Bây giờ có Lục Ly, có thể đè ép bất kỳ âm thanh bất mãn nào, đặt ra bất kỳ quy củ nào đều được, ai không phục cứ tìm Lục Ly.
- Áo nghĩa Phong Sát, thành!
Bốn tháng sau, Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, trên mặt tràn ngập vẻ mừng rỡ như điên, tiêu phí thời gian dài như vậy, đã cảm ngộ đầy đủ mười hai bức Chân Ý Đồ.
Lần này bế quan tổng cộng ba, bốn năm, Lục Ly từ thanh niên hai mươi mấy tuổi biến thành trung niên ba mươi tuổi.
Đương nhiên, đó là phép tính của người bình thường, với thọ nguyên của Lục Ly thì hiện tại cùng lắm chỉ là thiếu niên, thậm chí còn có thể tính là con nít.
Đời Lục Ly bế quan tu luyện lâu nhất là lần này, ngẫm lại đúng là không dễ dàng. Người trẻ tuổi bình thường có mấy ai giống như Lục Ly, trầm tính, chịu được tịch mịch?
Đổi lại người trẻ tuổi khác, không nói tới trở thành đệ nhất nhân Đấu Thiên Giới, cho dù cảnh giới hơi cao một ít, trở thành đệ nhất thiếu gia của gia tộc cũng đã đắc chí, mỗi ngày ra ngoài, hoặc đi chơi khắp nơi tán gái, hưởng thụ vinh hoa phú quý, ánh nhìn hâm mộ khen ngợi của người khác.
Niên thiếu khinh cuồng!
Lúc còn trẻ mà không trải qua nhiều thứ thì tâm lý sẽ không chính chắn. Hơn nữa thiên tài thiếu niên thường tự phụ, coi khinh anh hào thiên hạ, cũng mất lòng tiến tới, cuối cùng dần dần trở nên bình thường.
Đấu Thiên Đại Đế có bao nhiêu là con dân, gia tộc, thiên tài kinh tài tuyệt diễm, cuối cùng người có thành tựu lớn thì mười phần chưa được một phần, nhiều thiên tài kỳ thực là bị đủ hạng người nâng cao, cuối cùng tươi sống bóp chết.
- Nghỉ ngơi một khoảng thời gian!
Lục Ly thở ra một hơi dài, hắn cố gắng tu luyện như vậy một là bởi vì Cửu Giới không ngừng cho hắn áp lực, mặt khác là vì nôn nóng muốn đi Thần Giới tìm Lục Linh.
Nghĩ tới lúc dung hợp mười hai bức Chân Ý Đồ là hắn sắp phi thăng, trong lòng hắn có chút ngậm ngùi. Hắn ở bên ba vị thê tử quá ít, đại hôn nhiều năm như vậy, thời gian hắn ở bên các nàng còn không bằng thời gian đi ra ngoài tu luyện.
Sau khi xuất quan, Lục Ly không lo nghĩ đến điều gì khác, mặc kệ mọi thứ, cùng Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương đi chơi khắp nơi.
Lục Ly định cùng ba người đi từng khu thắng cảnh của Đại địa Thần Châu, còn đi Đại địa Đông Doanh, Đại địa Tây Vũ, Thủy Nguyên Giới. Dù sao hiện tại hắn không cần bế quan theo bình thường, chỉ cần dung hợp mười hai bức đồ với nhau là được, tu hành kiểu gì tùy ý thích.
Lục Ly không kinh động bất kỳ ai, lặng lẽ mang theo ba người rời khỏi Mộc Ngục và Hỏa Ngục, đi vào Đại địa Thần Châu. Đại địa Thần Châu rất lớn, có nhiều nơi Lục Ly không biết, Khương Khởi Linh, Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương chưa đi bao giờ. Nghe nói Lục Ly muốn mang theo ba người du lịch khắp Đại địa Thần Châu, Bạch Hạ Sương vui vẻ như bay lên mây.
Bạch Thu Tuyết và Khương Khởi Linh liếc nhau, đáy mắt lóe cảm xúc phức tạp. Bạch Hạ Sương thô thần kinh nên sẽ không suy nghĩ nhiều, Bạch Thu Tuyết tâm tư cẩn thận, Khương Khởi Linh càng là thông minh tuyệt đỉnh, hai người sao có thể không biết ý nghĩ trong lòng Lục Ly?
Xem ra Lục Ly tu luyện có thành quả, phỏng chừng không lâu sau sẽ đi Thần Giới, cho nên lần này muốn làm bạn bên ba người, cố gắng lần cuối xem có thể cho các nàng một, hai đứa con được không.
Đương nhiên, Bạch Thu Tuyết cùng Khương Khởi Linh sẽ không vạch ra. Hai người đều là loại người thông minh thấu suốt, biết việc gì Lục Ly đã quyết định thì không thể nào làm hắn sửa chủ ý, các nàng hiểu rõ tầm quan trọng của Lục Linh trong lòng Lục Ly, tuy hơi ghen tỵ nhưng cũng có thể thông cảm.
Hơn nữa, Lục Ly ở lứa tuổi như vậy mà sắp thành Thần, Thần Giới còn có Đấu Thiên Đại Đế ở, Lục Ly đi Thần Giới chưa chắc không thể xông ra một mảnh bầu trời, đến lúc đó chắc chắn Lục Ly sẽ tìm mọi cách trở về.
Mặt khác còn một điều nữa, Khương Khởi Linh giờ phút này đã đạt đến Hóa Thần cảnh, Bạch Thu Tuyết được công pháp Thiên Mị thuật ngũ trọng, hai người chưa chắc không thể thành Thần, đến lúc đó là có thể đi tìm Lục Ly.
Hai người nghĩ thông sự tình, cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, một lòng cùng Lục Ly du ngoạn, cố gắng làm hắn vui vẻ, khiến cả đám lưu giữ một khoảng hồi ức đẹp đẽ.
Nơi mọi người đi ra là ở gần thành Thần Khải, Lục Ly lười đi thành Thần Khải gặp đám con cháu Lục gia trác táng, mang theo ba người cưỡi Thiên Tà Châu bay hướng nam.