Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đấu Thiên Giới không có chuyện gì, Vệ gia là gia tộc phụ thuộc của Đại Phật Tự, Khổng gia Đại Phật Tự là một trong tứ đại gia tộc, tự nhiên không ai dám chọc vào Vệ gia, Cửu U Đảo mấy năm nay cũng luôn luôn bình tĩnh.
Oong!
Hôm nay, truyền tống trận trong Cửu U Đảo đột nhiên ánh sáng lấp lánh, hơn nữa là truyền tống trận lớn nhất. Đảo chủ lập tức mang người đi ra nghênh tiếp, truyền tống trận lớn nhất nối với thành Vạn Phật, có thể vận dụng truyền tống trận này thì chắc chắn có nhân vật lớn đến.
Truyền tống trận lấp lánh nửa canh giờ, bốn bóng người ở bên trong ngưng kết, vô số ánh mắt quét qua, đều tập trung vào một mỹ nhân đẹp tuyệt trần.
Mỹ nhân dễ hấp dẫn ánh mắt nhất, mỹ nhân mặc váy dài hoa lệ, khí chất cao nhã linh tú, là mỹ nhân thượng thừa.
Nhưng đảo chủ có định lực cao, rất nhanh dời ánh nhìn, chuyển sang nhìn nam nhân uy vũ đứng bên cạnh, chỉ một cái nhìn đã dọa hắn, bởi vì người này rõ ràng là tộc vương của Vệ gia.
Khi đảo chủ nhìn qua người đứng cạnh khác thì sợ hãi run bắn người, bởi vì một lão giả uy nghi đứng bên cạnh là tộc vương của Khổng gia.
Khi đảo chủ nhìn người cuối cùng, hai chân run cầm cập trực tiếp quỳ xuống. Tranh vẽ người kia sớm dán khắp thành trì trong Đại địa Thần Châu, là điện chủ thành Thí Ma, Đấu Thiên Giới chi chủ, Lục Ly!
Bùm!
Một đám quân sĩ toàn bộ quỳ xuống, trên mặt đều là cung kính và cuồng nhiệt.
Lục Ly phất tay khiến mọi người đứng lên, quét mắt qua Cửu U Đảo, có chút cảm khái. Năm đó hắn ở đây gặp phục kích, suýt chút bị đám người Cơ Mộng Điềm chôn sống. Cửu U Đảo vẫn là Cửu U Đảo, nhiều người quen cũ ngày xưa đa số đều biến mất.
Lục Ly vốn định mang theo Bạch Hạ Sương lặng lẽ lại đây, nhưng lúc đi qua thành Vạn Phật đã kinh động tộc vương của Khổng gia và Vệ gia.
Đến Cửu U Đảo, hắn vẫy tay nói:
- Khổng thúc thúc, các ngươi ngồi nghỉ, ta đi dạo một lúc.
Tộc vương Thí Ma chiến trường nhẹ gật đầu, nói:
- Được.
Lục Ly mang theo Bạch Hạ Sương bay lên, bay đi phương hướng tây bắc. Phía cuối chân trời có một mảnh mây đen, mơ hồ có thể nhìn thấy sấm chớp đì đùng, bên này thường hay có sấm chớp mưa bão, phỏng chừng Tiểu Bạch ở bên kia.
Lục Ly mang theo Bạch Hạ Sương bay nhanh, thần niệm nhìn quét bốn phía, xem núi mà chạy chết ngựa. Tuy thấy mây đen bên kia nhưng với tốc độ của Lục Ly phải bay gần nửa canh giờ.
- Quả nhiên ở đây!
Thần niệm của Lục Ly tra xét được một con thú nhỏ chui ra chui vào trong khu vực có giông bão, mặt hắn lộ nét cưng chiều. Nhiều năm trôi qua, Tiểu Bạch vẫn nhỏ như vậy, như mèo con.
Tiểu Bạch tập trung hấp thu lực lượng lôi đình, không phát hiện Lục Ly tới gần, Lục Ly và Bạch Hạ Sương ở bên ngoài quan sát một lúc. Hắn ngẫm nghĩ, trên người hiện ra chiến giáp màu tím, dặn Bạch Hạ Sương đứng chờ, hắn xông vào khu vực giông bão.
Xoẹt xoẹt!
Từng đợt lôi đình gào thét đánh xuống, thẳng tới chỗ Lục Ly. Khi lôi đình đầu tiên đánh xuống, Lục Ly cảm ứng một chút. Hắn phát hiện lực lượng của lôi đình đi vào thần giáp liền bị đại trận trong giáp dễ dàng đánh tan, hắn yên lòng.
Lục Ly đạp sóng mà đi, rất nhanh đến gần Tiểu Bạch. Tiểu Bạch vừa lúc bị lôi điện đánh rớt xuống biển, trồi lên mặt nước.
- Grao?
Tiểu Bạch kinh ngạc quay đầu lại, khi thấy Lục Ly thì trong con mắt nhỏ xíu ánh lên tia vui mừng, sau đó nét mặt lộ vẻ ai oán uất ức, không dám đến gần.
Lục Ly vẫy tay:
- Tiểu Bạch, lại đây!
Trên khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bạch lộ nụ cười tươi rói, lao qua nhanh như mũi tên, nhiệt tình chui lên chui xuống trên người hắn, thè lưỡi liếm tới liếm lui, liếm mặt Lục Ly dính đầy nước miếng.
- Ha ha ha, được rồi!
Lục Ly cưng chiều nâng Tiểu Bạch trong tay, mang theo nó bay ra ngoài, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, mở miệng giải thích:
- Khoảng thời gian trước ta luôn bế quan, phải vượt qua một nguy cơ lớn, cho nên không có thời gian tìm ngươi chơi, ngươi đừng trách ta.
Linh trí của Tiểu Bạch ngày càng cao, nó nghiêm túc lắc đầu, nồng nhiệt nhảy loi choi trên người Lục Ly, vui vẻ như con nít.
Lục Ly vừa rồi tra xét một phen, phát hiện tốc độ của Tiểu Bạch tăng lên nhiều, thực lực hẳn là tiến bộ rất nhiều, hắn nhỏ giọng nói:
- Ta còn sẽ bế quan một khoảng thời gian, luyện hóa phong ấn của Thiên Tà Châu. Chờ luyện hóa xong, ta mang ngươi đi lang bạt Hỗn Độn Luyện Ngục. Nếu ta có thể xông vào Lôi Ngục thì sẽ thả ngươi ra, lôi đình trong chỗ đó cực kỳ lợi hại. Nếu ngươi có thể hấp thu, xông qua Lôi Ngục thì ngươi sẽ trở thành Thần thú, đến lúc đó có thể cùng ta đi Thần Giới.
Trong con mắt nhỏ xíu của Tiểu Bạch lóe tia sáng, gật đầu lia như gà con mổ thóc.
- Grao grao!
Lục Ly suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Ngươi đừng tu luyện ở đây, theo ta về Mộc Ngục đi, chừng mấy tháng nữa là ta sẽ đi, ngươi hãy ở trong Man Thần Đỉnh tu luyện mấy tháng.
- Grào grào!
Tiểu Bạch lại lần nữa gật đầu, Lục Ly có thể tự mình đi tìm nó khiến nó rất vui vẻ. Mấy năm trước Lục Ly quá bận rộn tu luyện, rất ít để ý nó, Tiểu Bạch còn tưởng rằng Lục Ly không cần nó.
- Ha ha ha, đi nào!
Lục Ly ôm Tiểu Bạch, mang theo Bạch Hạ Sương bay đi Cửu U Đảo, không ở lại bên ngoài, một đường truyền tống đi vào trong Mộc Ngục.
Trong Anh Hoa Cốc, Bạch Thu Tuyết đang tu luyện, Khương Khởi Linh thì đang chăm Tiểu Lục An. Thường ngày luôn là Khương Khởi Linh và Bạch Thu Tuyết thay phiên chăm sóc Tiểu Lục An, Lục Hồng Ngư những lúc rảnh rỗi cũng sẽ đến thăm.
Tiểu Lục An được mấy tháng tuổi, bởi vì phụ mẫu đều là cường giả, hơn nữa từ nhỏ đã ngâm trong nước thuốc, cho nên phát dục có chút nhanh. Thoạt trông giống như em bé một tuổi, có thể xiêu vẹo đi mấy bước, rất là đáng yêu.
Lục Ly sai khiến một câu:
- Kêu Thiên Hồ Vương và Giải Trãi Vương lại đây một chuyến, cũng kêu gia gia lại đây luôn.
Lần trước hắn đồng ý trả lại tự do cho Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương, sau đó hắn đi Kim Ngục, tiện thể đưa hai người về Cổ Thú Giới.
Kêu Lục Chính Dương đến là muốn đưa cho Mộc Nguyên Châu.