Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Không được!
Lục Ly rất nhanh lắc đầu, cảnh giới của Kha Mang quá thấp, nếu cho vào trong đại điện đầy linh tài thì phỏng chừng sẽ bị hơi thở từ linh tài trấn áp mà chết.
Thiên Tà Châu đến từ Thần Giới, linh tài ở bên trong không cần đoán cũng biết là các loại thần thú trong Thần Giới. Tuy chỉ là linh tài mà thần thú để lại, nhưng võ giả cấp thấp bình thường chắc chắn không chịu đựng nổi. Như con mắt vừa rồi, nếu Lục Ly nhìn lâu e rằng cả đời không tỉnh lại được.
- Hay là thử xem có thể luyện hóa ra Thần Khí trong thời gian ngắn không?
Lục Ly có chút động lòng, dù sao có đầy đủ linh tài, dụng cụ, khoáng thạch, chỉ cần hắn học được luyện chế Thần Khí, lần mò một phen thì có khả năng luyện chế ra.
Nếu luyện hóa được một món thần giáp, một thanh thần binh để lại cho Lục gia thì Lục gia sẽ giống như Nhan gia, có nội tình mạnh mẽ, có thể giữ vinh diệu vạn thế.
Lục Ly cố gắng kiên nhẫn lật xem mấy vạn cuốn sách kia. Hắn đọc vài quyển thì chán, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở một quyển sách cổ đặt trên mặt bàn trong góc điện.
Lục Ly ngồi trên ghế thái sư trước bàn vuông, cầm lấy quyển sách kia nhìn lướt qua, đập vào mắt là mười chữ to: Ghi chép của Thần Tượng Tông Sư Thiên Linh Tử.
- Tông Sư?
Lục Ly bĩu môi, đây là tự phong Tông Sư cho mình? Tự để lại ghi chép rồi còn tự viết hai chữ Tông Sư?
Lục Ly cố kiên nhẫn mở sách ra đọc sơ, mấy câu đầu toàn là giới thiệu thổi phồng Thiên Linh Tử: Nói chính mìnhh ghê gớm cỡ nào trong Thần Giới, bao nhiêu đại năng Thần Giới cầu chính mình luyện khí, có quan hệ tốt với siêu cấp đại năng Thần Giới nào đó, tự xưng là luyện khí đệ nhất nhân dưới Thần Giới tam trọng thiên.
- Tam trọng thiên?
Đây là lần thứ hai Lục Ly nghe thấy từ này, trong đầu nổi lên thắc mắc, Thần Giới còn chia ra mấy trọng thiên? Chẳng lẽ có mấy Thần Giới?
Lục Ly lướt qua khúc đầu thổi phồng, hắn luôn theo hướng không gây chú ý, thiết thực, không quan tâm hư danh. Hắn cũng luôn luôn như vậy cho rằng, một người có ghê gớm hay không thì không phải dựa vào chính mình nói, mà là được mọi người công nhận. Kẻ thích tự thổi phồng mình tài giỏi cỡ nào thường thì không thật sự giỏi.
Đọc xong ghi chép, trong mắt Lục Ly tràn ngập thất vọng. Ghi chép cho biết Thiên Linh Tử học luyện khí ba trăm năm, sau đó luyện Thần Khí ba vạn năm mới đến cảnh giới Tông Sư. Thiên Linh Tử còn tự thổi phồng mình có thiên phú luyện khí nhất Thần Giới trong trăm vạn năm qua.
Nếu cái gọi là Tông Sư phải mất hơn ba vạn năm mới đến cảnh giới Tông Sư, vậy Lục Ly muốn học phỏng chừng phải mất một, hai nghìn năm mới luyện chế được Thần Khí.
Dù thiên tư của Lục Ly rất lợi hại, muốn luyện chế Thần Khí ít nhất cũng cần mấy trăm năm đúng không? Hắn không có thời gian và kiên nhẫn như thế.
Khó khăn lắm mới luyện hóa tầng phong ấn thứ bốn của Thiên Tà Châu, kết quả lại được đến thứ như gân gà này.
- Thử tốc độ của Thiên Tà Châu xem sao!
Trong đầu Lục Ly xuất hiện tin tức, Thiên Tà Châu tăng lên tốc độ? Hắn không tiếp tục để ý tình hình đại điện mới, ngay sau đó Thiên Tà Châu bay lên cao, bay ra Anh Hoa Cốc.
Sau khi bay lên giữa không trung, Lục Ly khống chế Thiên Tà Châu bay đi với tốc độ cao nhất. Thiên Tà Châu rung nhẹ, theo sau ánh sáng tăng vọt, hóa thành luồng sáng bắn về phía phương xa.
- A!
Lục Ly cảm ứng một chút, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi. Bởi vì hắn cảm giác tốc độ của Thiên Tà Châu dường như nhanh còn hơn Thần Thi.
Phải biết rằng, tốc độ của Thần Thi nhanh hơn Hóa Thần đỉnh phong gấp mười lần, hiện tại Thiên Tà Châu còn nhanh hơn Thần Thi gấp mấy lần, phỏng chừng tốc độ của Thiên Tà Châu nhanh hơn Thần Linh bình thường.
Nhưng ngẫm lại Thiên Tà Châu là Thần Khí siêu phẩm, nó nhanh hơn Thần Linh bình thường cũng không lạ. Dù sao Thần Khí siêu phẩm là báu vật mà đại năng Thần Giới cũng chưa chắc có được.
- Không đúng!
Ngẫm đi ngẫm lại, nếu Thiên Tà Châu thật sự là Thần Khí siêu phẩm mà chỉ có năng lực như hiện tại thì không xứng với danh hiệu này.
Bởi vì đến hiện nay Thiên Tà Châu cũng không có xuất hiện năng lực nghịch thiên gì, về phòng ngự thì không phải đặc biệt cường, tốc độ cũng không khoa trương, cự ly xuyên qua không gian quá gần, hiện tại có thêm một đại điện, bên trong chứa đồ luyện khí không giúp được nhiều cho Lục Ly.
- Thần Thi, bay tới trước với tốc độ cao nhất!
Lục Ly thả Thần Thi ra, cho Thần Thi bay một khoảng cách rồi ngay sau đó Thiên Tà Châu đuổi theo. Một lát sau hắn đưa ra kết luận, tốc độ hiện giờ của Thiên Tà Châu nhanh hơn Thần Thi gấp ba, năm lần, theo lý thuyết tuyệt đối vượt qua tốc độ của Thần Linh bình thường.
- Trở lại!
Bay một lúc, Lục Ly thu về Thần Thi, ngay sau đó Thiên Tà Châu bay vòng về. Hắn không bay với tốc độ nhanh nhất, mà là ở trên đường trầm ngâm, tính xem khi nào nên lên đường.
Có thù sâu như biển máu nhất định phải báo, nếu không thì Lục Ly đang ngủ, trong mơ sẽ hiện ra những con dân đã chết. Nếu không cố gắng một phen, Lục Ly thấy thẹn với lương tâm của chính mình.
- Nghỉ ngơi một tháng rồi lên đường đi, nếu Khởi Linh, Thu Tuyết, Hạ Sương nguyện ý cùng đi, liền mang bọn họ cùng nhau đi Hỗn Độn Luyện Ngục.
Lục Ly có dự cảm, không bao lâu sau hắn có lẽ sẽ phi thăng Thần Giới, cho nên có thể cùng ba vị thê tử ở lâu được lúc nào hay lúc ấy.
Về đến Anh Hoa Cốc, Lục Ly phát hiện ba người Khương Khởi Linh đều ở, đang mang theo Tiểu Lục An tản bộ trong Anh Hoa Cốc.
Hơn hai tháng không gặp, Tiểu Lục An đi đường đã vững, bộ dạng khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất đáng yêu.
- Phu quân!
Nhìn thấy Lục Ly trở về, ba người mang theo Lục An tiến lên nghênh đón.
Lục An ít khi gặp Lục Ly, có chút rụt rè kêu lên:
- Phụ thân!
- Ừm! Lục An ngoan.
Lục Ly ôm Lục An lên, thân thiết vuốt đầu cậu bé. Lục An bây giờ xem như nhi tử của hắn, dù không nhận nuôi, nhưng với quan hệ giữa hắn và Dạ Lạc, Lục Hồng Ngư, cậu bé có thể làm nghĩa tử, Lục Ly tự nhiên thích Lục An.
Cùng ba người tán gẫu giây lát, Lục Chính Dương mang theo Thiên Hồ Vương, Giải Trãi Vương đến.