Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trưởng lão Dạ gia thấy cảnh này thì bị dọa, mới có bao nhiêu năm không gặp mà sao Lục Ly trở nên lợi hại như vậy? Ngay cả lão quái Hỗn Độn Luyện Ngục cũng phải quỳ xuống trước hắn? Hơn nữa Lung đạo nhân còn gọi hắn là chủ nhân?
- Mời Dạ trưởng lão đứng lên.
Lục Ly vội nâng Dạ trưởng lão dậy, hỏi dồn:
- Ngươi có biết phụ thân của ta ở đâu không?
- Ở Phong Ngục!
Dạ trưởng lão vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Lục đại nhân rất có khả năng đi Phong Ngục, hẳn là bị Hỏa lão quái liên hợp ba lão quái truy sát, bất đắc dĩ trốn vào Phong Ngục, giờ phút này cũng không biết thế nào rồi.
- Cái gì?
Lục Ly hoàn toàn thay đổi sắc mặt, trên người tuôn ra sát khí, quay sang nhìn Lung đạo nhân, hỏi:
- Hỏa lão quái là ai?
Lung đạo nhân mím môi, nghiêm túc nói:
- Hỏa lão quái tên là Hỏa Thiên Viêm, là lão tổ của Hỏa gia Linh Tuyền Giới, xếp hạng hai trong Luyện Ngục Thập Lão, phi thường lợi hại. Chủ nhân, chúng ta lập tức đi Phong Ngục, nếu không thì phụ thân của người e rằng dữ nhiều lành ít.
Oong!
Lục Ly lập tức vào Thiên Tà Châu, cũng thu mọi người vào, không nói nhiều một chữ, lao vút về phía lối vào Phong Ngục. Một miếng ngọc phù hiện ra trong tay Lục Ly, đây là ngọc phù bản mệnh của Lục Nhân Hoàng, không thấy nó vỡ, hắn thở phào một hơi.
Ánh mắt của Lục Ly trở nên đặc biệt lạnh như băng, tràn đầy tức giận nói:
- Hỏa lão quái, ngươi tốt nhất đừng động vào phụ thân của ta, nếu không thì ta diệt Hỏa gia bộ tộc của ngươi!
Một đường bay đi, Lục Ly hỏi thăm Dạ trưởng lão tình huống cụ thể. Dạ trưởng lão kể sự tình gần đây, Lục Ly mới biết tại sao Dạ trưởng lão hoài nghi Lục Nhân Hoàng bị Hỏa lão quái truy sát.
Lục Nhân Hoàng luôn khiêu chiến cường giả trong Băng Ngục, nhưng hắn khiêu chiến rất có nguyên tắc, chỉ đánh nhau chứ không bao giờ giết người. Cho dù người khác chọc giận hắn, nếu hắn có thể chiến thắng kẻ địch thì không dễ dàng giết người, trừ phi không có biện pháp nào khác.
Danh hiệu Băng Ma là do Lục Nhân Hoàng lần lượt khiêu chiến, lần lượt đột phá mà được đặt tên, cũng là minh chứng lão quái tiềm tu trong Băng Ngục khẳng định thực lực của hắn.
Trong Băng Ngục, thật ra rất nhiều lão quái có thiện cảm với Lục Nhân Hoàng, không đánh không quen biết. Một ít lão quái ngược lại mong đợi Lục Nhân Hoàng khiêu chiến, bởi vì hai bên lúc đánh nhau sẽ có xúc động, có đột phá.
Lục Nhân Hoàng thích khiêu chiến, nhưng hắn không ngốc, trong Băng Ngục có một số lão quái mà trước khi thực lực lên đủ tầm thì Lục Nhân Hoàng không dám đi trêu chọc, nếu không thì chọc giận những lão quái này không chừng sẽ trực tiếp đập chết hắn.
Thí dụ như Lung đạo nhân, thí dụ như Hỏa lão quái!
Lục Nhân Hoàng không dám chọc vào ai trong Luyện Ngục Thập Lão, hắn biết thực lực của hắn mạnh hơn Hóa Thần đỉnh phong một chút, nhưng vẫn có chút chênh lệch với Luyện Ngục Thập Lão. Uy danh của những lão quái này không phải được thổi phòng ra, mà là dựa vào từng trận chiến đấu, từng cái xác của kẻ địch đắp lên.
Lục Nhân Hoàng không tìm Hỏa lão quái, trước đó không lâu Hỏa lão quái lại đột nhiên thả ra tiếng gió, muốn chủ động tìm Lục Nhân Hoàng luận bàn. Lục Nhân Hoàng khi đó trùng hợp gặp Lung đạo nhân, bị Lung đạo nhân đánh bị thương, hắn trốn trở về chỗ ẩn nấp chung với nhóm Dạ trưởng lão để chữa thương.
Lục Nhân Hoàng đã chiến đấu với Lung đạo nhân, biết Luyện Ngục Thập Lão cường đại, tự nhiên không dám cùng Hỏa lão quái luận bàn. Cho nên suốt đêm mang theo đám người Dạ trưởng lão dời khỏi chỗ ẩn nấp, định đi Phong Ngục tránh đầu sóng ngọn gió.
Ai biết ở nửa đường lại gặp người của Hỏa lão quái chặn lại, hai trưởng lão Địa Tiên khác bị đánh chết. Một mình Lục Nhân Hoàng ngăn trở ba truy binh, khiến Dạ trưởng lão trốn trước.
- Hỏa lão quái chủ động sinh sự với phụ thân, chẳng lẽ là bởi vì ta?
Mắt Lục Ly lạnh như băng, nếu Hỏa lão quái biết Lục Nhân Hoàng là phụ thân của hắn thì có lẽ thật sự sẽ có ý đồ. Dù sao bắt lấy Lục Nhân Hoàng có thể uy hiếp hắn một vài chuyện, thí dụ như khiến Lục Ly giao ra Thần Khí!
Vèo!
Thiên Tà Châu tiếp tục phá không mà đi, tốc độ đạt đến cực hạn, trong lòng Lục Ly nóng nảy vô cùng.
Lục Ly và Lục Nhân Hoàng không có nhiều tình cảm, nhưng huyết mạch tình thân là điều không cách nào thay đổi. Hơn nữa hắn từ nhỏ nhận được ảnh hưởng từ Lục Linh, không thù hận Lục Nhân Hoàng, về sau Lục Nhân Hoàng đi ra từ Hàn Băng Thâm Uyên, bù đắp thiếu thốn tình thương của phụ thân, khiến Lục Ly thừa nhận Lục Nhân Hoàng.
Lối vào Phong Ngục cách bên này không quá xa, nhưng cũng mất hai ngày. Trên đường đi Lục Ly luôn nhìn chằm chằm ngọc phù bản mệnh của Lục Nhân Hoàng, cực kỳ lo lắng nó đột nhiên nổ tung.
Sau khi đến lối vào Phong Ngục, Lục Ly lao ra, vọt vào trong đường hầm Thông Thiên Sơn. Nhưng trọng lực trong đường hầm trở nên cực kỳ khủng bố, may mắn thân thể của Lục Ly rất mạnh, tuy rằng tốc độ bị ảnh hưởng đôi chút nhưng vẫn thoải mái xông lên Thông Thiên Sơn.
Oong!
Một luồng sáng trắng vụt qua, Lục Ly đến một mảnh sa mạc, hắn vừa lao ra thì bỗng bay lên, không phải hắn tự bay đi mà là bị gió thổi.
Với sức chiến đấu của Lục Ly, đừng nói gió to, dù là võ giả bình thường đấm một cái cũng đừng mong hắn di chuyển một ly. Gió ở đây nhẹ nhàng thổi Lục Ly bay lên, còn bay lên trời cao, có thể tưởng tượng gió ở đây khủng bố cỡ nào.
Lục Ly không sợ hãi, mặc cho gió to thổi hắn bay lên trời, thần niệm quét qua bốn phía. Quét mắt vài cái rồi Lục Ly thu lại thần niệm, vì Phong Ngục không có gì hay để xem, bốn phương tám hướng đều là sa mạc đầy trời, đều là cát vàng cùng cuồng phong, phương xa còn có thể nhìn thấy mấy lốc xoáy nối với chân trời.
Phong Ngục quả nhiên danh bất hư truyền, nơi này là thế giới của gió.
Oong!
Lục Ly ổn định thân hình, truyền tống Lung đạo nhân và Lộ Phong ra. Sau khi đi ra, hai người hơi kinh ngạc, sao mới qua hai ngày đã đến Phong Ngục? Tốc độ của Thiên Tà Châu quá khủng bố.
Lục Ly khoát tay hỏi:
- Làm sao tìm phụ thân của ta? Các ngươi có cách nào không?
Lung đạo nhân nhìn Lộ Phong.