- A!!!
Huyết Bất Quy phát ra một tiếng hét thảm, lăn lộn trên đất, mới đầu trên người hắn còn mặc nhuyễn giáp hộ thể, vừa rồi lại đã cởi hết, bằng không sợ rằng một đao kia khó mà phá mở nhuyễn giáp trên người hắn.
Hắn lăn lộn vài vòng dưới đất, đứng lên nhìn vết thương sâu hoắm trên bụng, máu tươi không ngừng tuôn ra, trong mắt bất giác chất đầy phẫn nộ và thống khổ, cùng với đó là cảm giác sợ hãi không cách nào giấu diếm.
Bởi vì vừa nãy hắn rõ ràng cảm giác được khí tức tử vong, Lục Ly không phải đang đùa, nếu không phải hắn tránh được nhanh, lúc này e rằng đã biến thành một cỗ thi thể.
Huyết Bất Quy không phải chưa ăn qua khổ, chưa từng liều mạng, khi hắn còn bé Huyết Cừu ở bên ngoài thường xuyên bị người đuổi giết, một lần đi không biết là bao nhiêu năm. Lúc nhỏ Huyết Bất Quy cũng thường xuyên một thân một mình lên núi săn giết dã thú Huyền thú, rất nhiều lần thiếu chút mệnh tang hoàng tuyền.
Chẳng qua từ khi Huyết Cừu trở thành đảo chủ Huyết Sát đảo, đồng thời đón hắn về ở cùng, hắn liền không còn phải chịu khổ nữa. Đại thiếu gia làm lâu rồi, sống quen trong nhung lụa, Huyết Bất Quy cũng sợ chết.
Bởi thế, nhìn thấy Lục Ly xách đao bước đến, ánh mắt hắn bất giác lộ ra một tia sợ hãi, không nói nửa lời, vũ khí nhuyễn giáp đều không cần, ôm lấy vết thương rút chân liền chạy.
- Còn muốn trốn?
Hôm nay Lục Ly đã thực sự động sát tâm, từ khoảnh khắc nhìn thấy hai hàng nước mặt chảy dài trên mặt Liễu Di, dù có là Thiên Vương lão tử tới Lục Ly cũng giết không cần luận.
Khi nhục nữ tử, bản thân đã là điều không nên, còn chuốc thuốc? Cường hành muốn phát sinh quan hệ? Loại cặn bã như thế đừng nói là xâm phạm bằng hữu hắn, dù có là xâm phạm người qua đường hắn cũng giết không tha.
Thấy Huyết Bất Quy muốn trốn, hắn lại không đuổi theo, mà vung lên trường đao ném mạnh, bắn thẳng tới đùi Huyết Bất Quy. Huyết Bất Quy nghe phía sau truyền tới tiếng gió, lập tức kịp thời phản ứng muốn tránh đi. Chỉ là trên người hắn có thương, lực ném của Lục Ly lại quá nhanh quá mạnh, chỉ sát na liền bắn trúng bắp đùi hắn!
- A?
Huyết Bất Quy lần nữa kêu thảm, lăn lộn dưới đất, Liễu Hạ và tên hộ vệ còn lại nhìn thấy cảnh này, toàn thân không khỏi run lên, vừa rồi Lục Ly thiếu chút nữa giết chết Huyết Bất Quy. Lúc này nếu là ném mạnh hơn chút nữa, sợ rằng Huyết Bất Quy sẽ bị trực tiếp xuyên thủng.
Lục Ly từng bước đi đến, đứng ở bên người Huyết Bất Quy, mắt lạnh nhìn đối phương, tựa như đang nhìn một người chết. Hắn giơ chân lên, Huyền lực lấp lánh, đang định đạp nát đầu Huyết Bất Quy.
- Đừng giết ta, ngươi không thể giết ta!
Sâu trong linh hồn Huyết Bất Quy truyền tới từng tia sợ hãi, nhìn Lục Ly mà như đang nhìn một con Huyền thú không có chút cảm tình nào. Hắn một tay ôm vết thương nơi bụng, một tay bắt lấy trường đao cắm nơi bắp đùi, run rẩy nói:
- Ngươi dám giết ta, phụ thân ta tuyệt đối sẽ dẫn người san bằng Huyết Long Đảo, đến lúc đó toàn bộ người Liễu gia đều phải chết.
Không nói lời này còn đỡ, vừa nói lập tức triệt để chọc giận Lục Ly, nhấc chân trùng trùng đạp xuống. Đầu bên kia Liễu Di lại bị dọa nhảy dựng, tác dụng của dược lực trên người cũng yếu đi phần nào, nàng đứng bật dậy quát to:
- Không, không thể giết, Lục Ly dừng tay!
Hiện tại Liễu gia còn chưa mua sắm Lục Ải Nhân, một khi giết Huyết Bất Quy, sự tình sẽ không thể vãn hồi. Huyết Cừu sẽ lập tức dẫn người tới san bằng Huyết Long Đảo, chí ít… Lục Ly tuyệt đối sẽ bị giết!
Nghe được tiếng kêu của Liễu Di, chân Lục Ly thoáng ngưng lại, sau đó hơi lắc, trùng trùng giẫm lên chân còn lại của Huyết Bất Quy.
Răng rắc.
Xương chân còn lại của Huyết Bất Quy bị giẫm nát, lần nữa phát ra một tiếng hét thảm, đau đến độ thiếu chút ngất đi. Lục Ly thu cước, quay đầu nhìn Liễu Di, thấy nàng liều mạng lắc đầu, trong mắt toàn là khẩn cầu, miệng không ngừng thì thào nói Lục Ly đừng giết người.
Nhìn nét mặt lê hoa đái vũ (khóc hết nước mắt) kia của Liễu Di, sát ý trong lòng Lục Ly tuột đi mấy phần, đồng thời cũng tỉnh táo lại. Hắn không nhìn lại Huyết Bất Quy, nhanh chân lao tới ôm lấy Liễu Di cuồng chạy mà đi.
Hai người Liễu Hạ bị dọa cho sửng sờ, có chút không biết làm sao, lát sau Liễu Hạ mới giật mình tỉnh lại, hô lớn:
- Xảy ra chuyện, nhanh đi hồi báo trưởng lão.
Hai người không dám ngốc ở đây lâu, sợ bị Huyết Bất Quy bạo nộ chém giết, vội rút chân chạy về thành bảo Liễu gia.
Hai vị trưởng lão ở thành bảo Liễu gia nghe được tin báo không khỏi sợ hại, vội dẫn người đi Vọng Nguyệt Đàm tiếp về Huyết Bất Quy và mấy tên hộ vệ. Huyết Bất Quy đã mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê, cũng may không chết, trị liệu một phen liền cứu trở về.
Hai vị Trưởng lão không dám làm chủ, cũng không dám thả người Huyết Sát đảo rời đi. Đợi Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão trở về, hai người cũng bị dọa sợ, đồng thời cũng tức giận không thôi.
Nếu đã xảy ra chuyện tự nhiên phải cần giải quyết, đám người Thất trưởng lão thương nghị một phen, cuối cùng để Cửu trưởng lão dẫn người đưa đám Huyết Bất Quy trở về. Hơn nữa trận thế còn rất lớn, một lần xuất động tận hơn hai mươi người.
Cửu trưởng lão dẫn người đưa đám Huyết Bất Quy trở về Huyết Sát đảo, không giải thích nguyên nhân, ném ở bến tàu liền đi, chỉ để lại một câu, để Huyết Cừu dạy dỗ Huyết Bất Quy cho tốt.
Huyết Sát đảo oanh động, không ngờ thiếu đảo chủ lại bị người đả thương thành thế này? Mấy tên Trưởng lão nghe tin mà đến, hỏi dò đám hộ vệ xem đã xảy ra chuyện gì, ba tên hộ vệ lại ấp úng không dám nói thật.
Việc này rất nhanh liền kinh động tới Huyết Cừu, sau một phen hỏi dò, Huyết Cừu không khỏi cảm thấy mặt mũi mất sạch. Rất nhiều trưởng lão lại đều tức giận bất bình, nhao nhao kêu gào trực tiếp đánh tới Huyết Long Đảo, san bằng Liễu gia rửa nhục cho thiếu đảo chủ.
Đúng lúc này, Thất trưởng lão một thân một mình đi tới, Huyết Cừu áp chế đám trưởng lão, lúng túng tiếp kiến Thất trưởng lão.
Thất trưởng lão vừa đến liền cáo lỗi, sau đó thở dài than dài một phen, nói mới đầu hắn cũng có ý khuyên nhủ Liễu Di gả cho Huyết Bất Quy.