Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Thiên Tà Châu!
Nhan Thiên Cương trong mắt lộ ra một chút tham lam, hắn vừa bay tới, Lục Ly lập tức đuổi theo, có thể thấy tốc độ của Thiên Tà Châu nhanh cỡ nào. Thần niệm của Nhan Thiên Cương quét qua Thiên Tà Châu vài lần, lập tức kết luận đây là Thần Khí siêu phẩm Thiên Tà Châu ẩn chứa bí mật to lớn trong truyền thuyết.
Nhưng lúc này Nhan Thiên Cương không rảnh để ý Thiên Tà Châu, hắn bay nhanh đến bên trên Thần Hoàng Bảo, đánh ra từng luồng sáng vàng xuống dưới, nguyên Thần Hoàng Bảo ánh sáng lấp lánh, bên ngoài xuất hiện một vòng bảo hộ màu vàng.
Trong Thần Hoàng Bảo có thần đàn và pho tượng, năm xưa Nhan Thiên Cương lấy được thành Thần thì đã suy nghĩ kỹ, tự mình luyện hóa nó, tăng thêm một chỗ thần trận trong Thần Hoàng Bảo, muốn phá vỡ thần trận không dễ dàng như vậy.
- Lui ra!
Đám người Hỏa lão quái tới gần, Nhan Thiên Cương lập tức ra lệnh cho con dân ở gần Thần Hoàng Bảo. Nhóm người này ở đây đã vô dụng, sẽ bị đám người Hỏa lão quái đánh chết hết.
Mở ra thần trận trong Thần Hoàng Bảo, Nhan Thiên Cương nhìn hướng đám người Lung đạo nhân, Hỏa lão quái, nếu tạm thời không giết được Lục Ly, hắn định trút giận lên nhóm người này, khiến Lục Ly đau lòng.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hư ảnh của Nhan Thiên Cương lướt nhanh, tay cầm loan đao bỗng chém ra sáu cây, khóa chặt Hỏa lão quái, Lục Nhân Hoàng cùng Lung đạo nhân.
Lục Ly ra lệnh cho Huyết Tiên Đằng:
- Huyết Linh Nhi, đi phá trận!
Sau đó Lục Ly nhìn nhóm người Lục Nhân Hoàng, nói:
- Các ngươi lui ra ngoài thành trước, mọi việc ở đây để ta lo.
Khi Nhan Thiên Cương công kích, Lung đạo nhân, Hỏa lão quái đã bắt đầu lui về phía sau, nghe lời Lục Ly nói thì như được đại xá, vội bay đi cửa thành.
Nhan Hử đã chết, hạch tâm khống chế thành Thần Hoàng ở trong không gian giới chỉ, mà không gian giới chỉ đã bị Lục Ly cầm lấy, cho nên cửa thành hiện tại vẫn như cũ mở ra, tùy thời có thể ra vào.
Lục Nhân Hoàng sâu thẳm nhìn Lục Ly, thấy ánh mắt của hắn đặc biệt kiên định thì cắn răng lui về phía sau. Lục Nhân Hoàng luyện hóa Mộc Nguyên Châu, vốn định giúp Lục Ly một tay, nhưng ngẫm lại sức chiến đấu của mình chẳng bằng Lung đạo nhân, Hỏa lão quái, ở lại sẽ chỉ làm liên lụy Lục Ly.
Hóa Thần khác nghe thấy Lục Ly nói, tập thể trong lòng thở phào một hơi, không chút do dự thi nhau vọt ra ngoài thành.
Một đám Hóa Thần đi sạch sẽ, Nhan Thiên Cương muốn chặn lại đánh chết một đám, nhưng Thần Thi đã lao xuống, dựa vào Thần Hoàng Bảo, một bàn tay dán tường thành, rõ ràng lại bắt đầu phá trận.
Con dân sống trong thành đều co cụm ở góc thành phía bắc, nhưng không còn lại bao nhiêu, cỡ ba, bốn trăm vạn người, hơn nữa rất nhiều đều mang thương, Nhan gia lần này xem như tổn thất thảm trọng.
Nhan Thiên Cương mặc kệ những con dân này, hư ảnh liên tục giáng đại thủ ấn xuống Thần Thi, đồng thời đánh ra loan đao, định đánh bay Thần Thi, ngăn cản hắn phá trận.
Nhưng mà Thần Thi tựa như từng ngọn núi chồng lên, mặc cho Nhan Thiên Cương oanh kích cỡ nào vẫn không nhúc nhích.
Nhan Thiên Cương hơi nóng nảy, nếu bị Thần Thi phá vỡ Thần Hoàng Bảo, thần đàn và pho tượng khó mà nguyên vẹn, phân thần của hắn tan biến, tất cả con chúa Nhan gia trong thành không một người sống nổi, thành Thần Hoàng cũng sẽ thuộc về Lục Ly!
Vèo!
Nhan Thiên Cương đảo tròng mắt, óc lóe tia sáng, hư ảnh bay đi, bàn tay to đột nhiên bắt lấy Thiên Tà Châu, bàn tay to lấp lánh ánh sáng vàng. Hắn vận dụng năng lượng cường đại giam cầm Thiên Tà Châu, đồng thời bắt đầu luyện hóa ngược Thiên Tà Châu.
Thiên Tà Châu vốn bay đi hướng tây bắc, bị bàn tay to bắt lấy thế là không thể nhúc nhích. Lục Ly có thể cảm thụ được Thiên Tà Châu như năm đó bị phân thần của Dực Thần bắt giữ, bị nhanh chóng luyện hóa.
Oong!
Thiên Tà Châu ánh sáng lấp lánh, Lục Ly truyền tống ra ngoài, hắn vốn định thu Thiên Tà Châu vào không gian giới chỉ. Nhưng Thiên Tà Châu bị Nhan Thiên Cương một tay bắt lấy, căn bản không động đậy được.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lục Ly đành giơ thần binh chém về phía hư ảnh của Nhan Thiên Cương, phát ra sát chiêu của Sát Đế. Nhưng Nhan Thiên Cương có quá nhiều thần thông, hư ảnh của hắn thoáng chốc trở nên trong suốt, ánh đao màu đỏ máu gào thét mà đi, căn bản không thể tạo thành tổn thương gì cho Nhan Thiên Cương.
Cảm thụ liên kết tinh thần giữa Thiên Tà Châu và chính mình liên tục yếu bớt, Lục Ly rốt cuộc hơi nóng nảy. Thiên Tà Châu là trọng bảo mà Hằng Đế truyền cho hắn, sao có thể khiến Nhan Thiên Cương cướp đoạt mất?
- Hừ!
Lục Ly nổi giận, giơ thần binh chém hướng tây bắc, bên kia có rất nhiều con cháu Nhan gia, Lục Ly không tin Nhan Thiên Cương sẽ ngồi xem mặc kệ.
Nhan Thiên Cương thật sự không quan tâm, tuy trên mặt tràn ngập tức giận nhưng hắn không nhúc nhích. Bởi vì hắn biết chính mình cho dù đi chặn lại cũng không ngăn được sát chiêu của Sát Đế, Nhan Thiên Cương cắn răng dứt khoát luyện hóa Thiên Tà Châu rồi tính chuyện khác sau.
Nhan Thiên Cương ngẫu nhiên nghe người ta nói về hạt châu này, là một món thiên địa kỳ bảo, Thần Khí siêu phẩm, bên trong ẩn chứa một bí mật lớn. Nếu có được hạt châu này sẽ giúp sức chiến đấu của hắn tăng lên nhiều, đến lúc đó, nếu hắn có thể thăng cấp thành siêu cấp đại năng Thần Giới liền có thể dễ dàng quay về Đấu Thiên Giới, báo thù rửa hận.
Ầm!
Ánh đao màu đỏ máu xé gió bay đi, vô số võ giả ở phía trước bị chém ngang eo, ánh đao màu đỏ máu còn phát sinh nổ tung, võ giả trong khu vực đó bị dọn sạch, không biết thương vong bao nhiêu, ước chừng bảo thủ ít nhất mấy chục vạn.
Nhan Thiên Cương phớt lờ, bởi vậy Lục Ly không có tiếp tục công kích, đồ sát những võ giả cấp thấp, con dân không mang lại khoái cảm cho hắn.
Lục Ly đảo tròng mắt, đành tập trung vào Thần Hoàng Bảo, oanh kích nó, hắn muốn đánh cuộc với Nhan Thiên Cương. Nhìn xem là hắn cùng Thần Thi phá vỡ Thần Hoàng Bảo trước, hay Nhan Thiên Cương luyện hóa Thiên Tà Châu trước.
Thiên Tà Châu bị Nhan Thiên Cương bắt lấy luyện hóa tốc độ rất nhanh, Lục Ly tính toán một phen, phải mất nửa canh giờ mới luyện hóa được. Trong vòng nửa canh giờ, hắn cùng Thần Thi hợp sức, hẳn là có thể nhẹ nhàng phá vỡ Thần Hoàng Bảo?