Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Ra đi, bằng hữu phía sau!
Lục Ly đứng ở khu vực rộng rãi, xoay người nhìn sau lưng, rất nhanh có năm người từ phía sau đi ra. Năm người đều mặc thần giáp, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Năm người cao to vạm vỡ, tóc màu xám, tai nhọn hoắc, trông khá trẻ, nhưng khuôn mặt cứng nhắc, trên mặt như hàn băng, toàn thân đều hơi thở tỏa ra lạnh lẽo.
- Ngươi là Lê Lộc? Phi thăng từ Hồng Vũ Giới?
Một người mở miệng, không đợi Lục Ly đáp lời, hắn cười nhạt nói tiếp:
- Ngươi hẳn là Lục Ly đúng không? Không phải phi thăng từ Hồng Vũ Giới, mà phi thăng từ Đấu Thiên Giới đúng chứ?
- Quả nhiên!
Lục Ly nhếch mép châm chọc, mò rõ gốc gác của hắn như vậy, trừ Nhan Thiên Cương ra không ai có năng lực đó.
Chỉ có Nhan Thiên Cương mới câu kết phủ quân, triệu tập Thần Linh khổ dịch ở đây phục kích hắn. Xem ra hắn giết Nhan Chân, hủy diệt Nhan gia khiến Nhan Thiên Cương nổi giận đến cực hạn, không tiếc mọi giá làm thịt hắn.
- Ta là Lê Lộc, không phải Lục Ly, ta không biết các ngươi đang nói cái gì.
Lục Ly bình tĩnh nói, trong đầu lại có chút nghi hoặc, phía sau còn mười mấy người mà tại sao không cùng xông lên? Chẳng lẽ không chung bọn? Hay là nếu năm người này không giết được hắn thì mười mấy người kia mới sẽ xông lên?
Năm người hơi thở rất hùng hậu, nhưng Lục Ly không hề sợ, làm hắn đau đầu là giết năm người này có lẽ không vấn đề, nhưng mười mấy người ở phía sau thì làm thế nào? Một khi bọn họ chạy trốn, tin tức của Lung đạo nhân và Thần Thi sẽ bị lộ ra ngoài.
Lục Ly do dự một giây rồi mở miệng hỏi:
- Năm vị có gì cần thì cứ nói ra.
Một người trung niên tóc xám lên tiếng:
- Không có gì cả, chỉ muốn ngươi bó tay chịu trói theo chúng ta đi một chuyến thôi.
- Đi đâu?
Lục Ly biết rõ còn hỏi, hắn cảm ứng mười mấy người ở phía xa dừng bước chân, trong đầu nảy ra một kế nói:
- Các ngươi muốn mang đi ta, cũng cần hỏi ý huynh đệ phía sau ta có chịu hay không đã!
Năm người mắt lạnh lùng, thần niệm tìm kiếm phía sau.
Vẻ mặt Lục Ly vui mừng, xem ra hai nhóm người không cùng phe, hắn lập tức cao giọng hét to:
- Các huynh đệ đều đi ra làm một trận đi, năm người này trên người có mấy trăm viên Thanh Dương Kim, đủ cho chúng ta chia!
Tiếng la lớn của Lục Ly văng vẳng trong quặng mỏ thật lâu, năm người thay đổi sắc mặt. Mười mấy người ở phía xa biết hành tung bại lộ, chỉ có thể lao nhanh tới bên này.
Thần niệm của Lục Ly tra xét, phát hiện mười mấy người đi cùng đợt với hắn, trong đó có một lão già nhỏ thso từng đi thăm dò tin tức.
Giờ phút này, Lục Ly hơi hiểu, xem ra hắn dễ dàng kiếm đủ mười viên Thanh Dương Kim cho nhiệm vụ khiến nhóm người này đỏ mắt. Đi theo chính mình có hai mục đích, một là muốn nhìn xem chính mình đào Thanh Dương Kim bằng cách nào, thứh ai tự nhiên là nghĩ biện pháp cướp đoạt Thanh Dương Kim của hắn.
- Ha ha ha ha ha ha!
Nghĩ thông mấu chốt sự tình, Lục Ly cười to bảo:
- Các huynh đệ cùng nhau ra tay giết năm người này, trên người họ có hơn năm trăm viên Thanh Dương Kim, chúng ta chia đều, nếu bên trên truy tra trách nhiệm thì ta một mình gánh chịu.
Không ai trong mười mấy người nhúc nhích, dù sao vừa đi vào Thương Viêm Sơn Mạch một tháng, chưa mò rõ tình huống. Ai biết năm người này sau lưng có núi dựa không? Hơn nữa năm người này sức chiến đấu rõ ràng rất mạnh, bọn họ mới vừa phi thăng không dám dễ dàng trêu chọc vào.
Nhóm người này giống như nhóm linh mới đối diện năm lính già hung ác, dù bọn họ đông người hơn nhưng không dám lỗ mãng đánh với lính già.
Năm người nhìn lướt qua mười mấy người, thấy bọn họ không dám động, một người khóe miệng lộ ra đùa cợt nói:
- Chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn đen ăn đen? Các ngươi biết năm huynh đệ chúng ta đã giết bao nhiêu người dưới quặng mỏ này không? Năm huynh đệ chúng ta lăn lộn trong Thương Viêm Sơn Mạch gần nghìn năm, giết chết Thần Linh ít nhất mấy nghìn người, các ngươi không muốn chết thì xéo ngay!
Thần giáp trên thân thể năm người ánh sáng lấp lánh, trong tay đều lấy ra đủ loại thần binh, có hai người còn lấy ra hai viên đỉnh xoay tròn quanh người, hẳn là pháp bảo kỳ dị.
Năm người khí thế hùng hổ, trong mắt sát khí đằng đằng, như năm con cự thú chuẩn bị ăn thịt người. Mười mấy người kia thấp thỏm bất an, ánh mắt lấp lóe, tiến lùi khó xử.
- Cho các ngươi cơ hội cuối cùng, xéo hoặc chết!
Một nam nhân vạm vỡ tóc xám cầm đại cương đao răng cưa bước tới trước một bước, sát khí trên người dày đặc che trời lấp đất trấn áp, mười mấy người hoàn toàn luống cuống.
- Chúng ta không quen hắn, đi!
Lão già nhỏ thó vung tay lên, mang người chuồn mất, không dám dừng lại. Năm người xác định mười mấy người đều đi, chuyển sang nhìn Lục Ly, một người nói:
- Chúng ta lại cho ngươi một lần cơ hội, hoặc là bó tay chịu trói đi theo chúng ta, hoặc là... chết!
- Ha ha!
Lục Ly khẽ mỉm cười, mười mấy người kia chạy trốn thì hắn không còn băn khoăn gì nữa, giữa hai chân mày ánh sáng chợt lóe, Lung đạo nhân hiện ra phía trước, hắn lạnh giọng hạ lệnh:
- Lung đạo nhân, ra tay, diệt bọn họ!
- Grào grào!
Lung đạo nhân ngửa mặt lên trời gầm lên hai tiếng, nơi này không gian đủ lớn, hắn trực tiếp biến thân, thân thể nhô cao đến vài chục trượng, toàn thân khói đen vòng quanh, tỏa ra sát khí dày đặc.
- A?
Năm người ánh mắt lạnh lùng, hơi thở của Lung đạo nhân khiến họ hơi kiêng kỵ, đặc biệt là hơi thở ma thú trên người Lung đạo nhân khiến bọn họ cảm giác rất là khó chịu.
- Giết!
Năm người vọt ra bao vây Lung đạo nhân, huyết chiến nháy mắt bạo phát.
Năm người sức chiến đấu rõ ràng rất cao, dường như còn hiểu thuật hợp kích? Hai người lao đến 81k Lung đạo nhân, trong tay xuất hiện tấm chắn Thần Khí. Hai người khác một trái một phải vọt tới, còn lại một người biến mất trong hang núi, hẳn là vận dụng thần thuật ẩn thân ẩn nấp.
Năm người này sức chiến đấu mạnh hơn ba người lão già lưng gù mà lúc trước Lục Ly gặp phải nhiều, khí thế đè ép Lục Ly ở gần đó hơi nghẹt thở, cảm giác như gặp năm con hoang thú khủng bố.