Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 170 - Chương 170: Một Tên Cũng Không Lưu

Bất Diệt Long Đế Chương 170: Một tên cũng không lưu

Thất trưởng lão nghĩ nghĩ một lát liền lắc đầu nói:

- Thân phận chúng ta không tiện động thủ, đến lúc đó sẽ thành cái cớ cho Huyết Cừu.

- Hừ!

Lục Ly lại không cho là đúng, đã đến bước này rồi, còn giữa thể diện cái gì nữa? Rõ ràng biết thám báo kẻ địch tiềm phục trên đảo, mọi nhất cử nhất động bên này đối phương đều rõ như lòng bàn tay, vậy còn đánh làm sao được nữa?

Hắn mở ra hộp sắt, xách lấy Kình Thiên Kích, Huyền lực lấp lánh như một con mãnh hổ lao vút mà đi, vung lên chiến kích dài hai thước trùng trùng phách xuống bụi cỏ.

Trong bụi cỏ quả nhiên tiềm phục một tên thám báo, mới đầu y còn không dám động, đến lúc muốn động thì đã muộn. Thanh chiến kích như lưỡi hái tử thần trong tay Lục Ly đã hóa thành tàn ảnh chém xuống, nháy mắt liền đánh chết đối phương.

- Tiểu Bạch, đi ra!

Lục Ly quát khẽ một tiếng, Tiểu Bạch từ trong tay áo chui ra, Lục Ly hạ lệnh:

- Đi trên đảo tuần tra, thăm dò thám báo từ ngoài đảo tiềm phục vào.

Tiểu Bạch chui vào trong bụi cỏ rồi tan biến, Lục Ly quay đầu nhìn Thất trưởng lão nói:

- Các ngươi không tiện xuất thủ, vậy để ta ra tay. Giúp các ngươi thanh lý sạch sẽ toàn bộ thám báo trên đảo.

- Được rồi, Lục Ly, chú ý an toàn!

Thất trưởng lão khẽ gật đầu, trên thực tế hắn không phải không muốn thanh lý thám báo, vừa rồi nói vậy mục đích cũng là để chờ Lục Ly ra tay.

Như thế vạn nhất thế cục đến lúc không thể vãn hồi, hắn có thể đẩy hết mọi chuyện lên thân Lục Ly, chừa ra cho bọn hắn một con đường lui.

Có Tiểu Bạch ra tay, dò la thám báo biến thành một việc quá đơn giản.

Tốc độ Tiểu Bạch rất nhanh, thân thể lại nhỏ, bất cứ nơi nào đều có thể chui vào, hơn nữa khứu giác còn rất lợi hại, thoáng chốc đã tìm được mười mấy tên thám báo.

Lục Ly theo sát ngay sau, chỉ cần không phải người Liễu gia liền trực tiếp giết chết. Hắn xách theo Kình Thiên Kích dài hai thước, cầm đám thám báo này làm đối tượng luyện tập, đến sau tao ngộ thám báo hắn không trực tiếp chém giết ngay mà vung vẩy Kình Thiên Kích đánh nửa ngày mới chẻ chết.

Hao tốn mấy canh giờ, thẳng đến vào đêm, Lục Ly mới xách theo chiến kích nhuộm đỏ máu tươi trở về.

Cửu trưởng lão dẫn người hành động, bố trí rất nhiều pháp trận cấm chế trên đảo, chuẩn bị tùy thời nghênh đón đại chiến. Lộc trưởng lão cũng bắt đầu bố trí trạm gác ngầm, giám thị nhất cử nhất động trên đảo lẫn ngoài đảo.

Thất trưởng lão và Liễu Di di tản gia quyến Liễu gia vào trong Trúc Sơn, đám Lục Ải Nhân cũng ở ngay trong Trúc Sơn, bên ngoài lại được bố trí rất nhiều cấm chế, hiện tại Trúc Sơn đã thành là nơi an toàn nhất trên Huyết Long Đảo.

Cửu trưởng lão dẫn người an bài một đêm, trận pháp cấm chế ngoại vi hòn đảo đã bố trí xong. Ngày thứ hai lại bắt đầu bố trí cấm chế bên ngoài Trúc Sơn, trận chiến lần này vô cùng quan trọng đối với Liễu gia, bọn hắn không thể không toàn lực ứng phó.

Huyết Trùng thảo trong hai sơn cốc đã bị hủy diệt hết sạch, huyết dịch trong huyết trì cũng được để khô, gia quyến Liễu gia đều tiến hết vào Trúc Sơn. Bên trong Trúc Sơn được đào ra một sơn động cực lớn, toàn bộ gia quyến Liễu gia tiềm ẩn vào trong sơn động.

Lục Ly một thân một mình ngồi xếp bằng trong nhà gỗ, sau khi tồn trữ mấy trăm huyền kình trong Thần Hải, hắn cầm lấy chiến kích khua múa trước nhà gỗ, khiến bản thân càng thêm thuần thục chiến kích.

Liễu Di đứng bên cạnh hắn, tay cầm mười chiếc ngọc phù. Mười tên Lục Ải Nhân đều do nàng khống chế, đám người Thất trưởng lão Cửu trưởng lão phải xuất chiến, không có thời gian khống chế Lục Ải Nhân, cho nên nàng rất là căng thẳng.

Nàng thấy Lục Ly thản nhiên vũ động chiến kích, nội tâm bất giác ổn định phần nào, tựa hồ chỉ cần có Lục Ly ở đây, chuyện gì cũng không cần lo lắng.

- Lục Ly.

Hôm nay Liễu Di mặc một thân váy dài màu hồng phấn, trên váy thêu một đóa đóa hoa nhỏ, búi tóc buộc ra sau, nhìn tựa như Hoa tiên tử.

Nàng đứng đó một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được hỏi:

- Nếu lần này Liễu gia chiến bại, ngươi bỏ trốn một mình đi.

Lục Ly thu hồi Kình Thiên Kích, quay mặt nhìn về phía Liễu Di nói:

- Sao không có lòng tin thế?

Liễu Di cắn môi nói:

- Dù sao Huyết Sát đảo cũng đã kinh doanh ở chỗ này vài chục năm, ta có chút lo lắng. Ý ta là… nếu tình hình bất lợi, ngươi có thể một mình trốn đi, ngươi đã giúp Liễu gia đủ nhiều, ngươi còn phải đi tìm tỷ tỷ nữa.

- Ha ha!

Lục Ly khẽ cười, đảo mắt nhìn về phía đông nam xa xa, một lúc sau mới nói:

- Liễu Di, đừng nghĩ quá nhiều. Bất cứ chuyện gì chúng ta chỉ cần tận lực đi làm là được, kết cục thế nào không quan trọng. Nếu Liễu gia các ngươi diệt vong, lần này chúng ta đều sẽ chết, đó cũng là ý trời, không có gì để nói nữa cả. Tỷ tỷ ta từng nói qua một câu, một khi bước vào con đường võ đạo, hoặc là thẳng tới mây xanh, ngạo nghễ đứng trên đỉnh, hoặc tử vong sẽ là kết cục sau cùng cho chính mình.

Liễu Di đi tới, đứng sóng vai với Lục Ly, hồi tưởng lại đêm hôm ấy ở Vũ Lăng thành, nét mặt Lục Linh kia từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh như nước. Nhớ lại cảnh tượng Lục Linh bị liệt hỏa đốt cháy thành than đen, nàng cảm khái nói:

- Tỷ tỷ ngươi đúng là kỳ nữ tử, Lục Ly, đừng quá lo, nói không chừng rất nhanh tỷ tỷ ngươi sẽ trở thành đại nhân vật Thần Nữ cung, không đợi ngươi đi tìm nàng, nàng liền trở về tìm ngươi.

Nói đến Lục Linh, khóe miệng Lục Ly bất giác hiện ra ý cười, hắn trùng trùng gật đầu nói:

- Tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách trở về tìm ta, chỉ cần không chết, ta cũng sẽ nghĩ hết mọi cách tìm tới tỷ tỷ. Nàng đã vì ta chịu đựng quá nhiều đau khổ, ta nhất định phải trở thành cường giả, nếu ai dám khiến nàng chịu nửa điểm ủy khuất, ta liền diệt kẻ đó!

Liễu Di từ bên sườn ngắm nhìn nét mặt cương nghị của Lục Ly, nội tâm bất giác khẽ rung lên, khắc này nàng rất hâm mộ Lục Linh. Nếu Lục Ly cũng đối xử với mình như với Lục Linh, vậy thì hạnh phúc cỡ nào...

Trời dần vào đêm.

Huyết Sát đảo cho kỳ hạn ba ngày, nhưng tối nay tất cả võ giả Liễu gia đều không dám đi ngủ, buổi đêm là thời cơ đánh lén tốt nhất.

Bình Luận (0)
Comment