Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc trước hắn cảm nhận một hồi tốc độ của hư không thú, ít nhất phải nhanh gấp mười lần Thần Thi, bởi vậy nếu tiếp tục chạy trốn như này, chắc chắn bị đuổi kịp.
Lục Ly trở nên trầm tư, vừa chuẩn bị ra ngoài quan sát địa hình, Huyết Linh Nhi đột nhiên chuyển lời đến:
- Không hay rồi, phía trước hình như là sào huyệt hoang thú, rất nhiều hoang thú, chủ nhân... Phiền to rồi!
Thần niệm Lục Ly lập tức dò xét ra ngoài, phía trước là một bồn địa um tùm, lúc này trên bầu trời bồn địa có mấy chục hư ảnh đang bay lên. Toàn bộ đều là hoang thú trên lưng có hai cánh lớn, nhìn rất giống Kim Sí Đại Bằng Điểu, có điều da lông cả người đều màu u lam, hơn nữa còn có bốn mắt.
- Hoảng cái gì?
Lục Ly thoáng chốc đã lấy lại bình tĩnh, bây giờ hắn có hơn ba trăm Thạch Đầu Nhân, có thể dẫn dụ mấy chục hoang thú một cách dễ dàng.
Hoang thú linh trí rất thấp, hơn nữa lúc này Lục Ly đang ở trong Thiên Tà Châu, Thần Thi không có hơi thở sinh mệnh, vì thế trong mắt hoang thú Thạch Đầu Nhân và Thần Thi đều không khác nhau.
- Chỗ tốt!
Thần niệm Lục Ly quét vào bên trong bồn địa um tùm, hiện giờ bên trong bồn địa có từng luồng khói đen vây quanh, có thể ngăn cản thần niệm thăm dò của võ giả.
- Liều một phen, sống chết đành dựa vào lần này!
Con ngươi Lục Ly chuyển động, hắn đột nhiên làm ra một động tác kỳ dị, hắn đâm một đao vào ngực mình, khiến máu nhiễm đỏ thanh sam.
Sau đó cơ thể hắn lóe sáng đi ra ngoài, xé nát thanh sam của mình vứt trên mặt đất. Vào lúc này Thiên Tà Châu sáng lấp lánh, ba mươi Thạch Đầu Nhân xông vào đám hoang thú kia, những Thạch Đầu Nhân còn lại chạy loạn bốn phương tám hướng.
- Đi vào!
Làm xong hết những chuyện này, Lục Ly mang theo Thần Thi tiến vào trong Thiên Tà Châu, sau đó không chế Thiên Tà Châu biến thành một cục đá nhỏ, im hơi lặng tiếng lăn xuống dưới, nằm lẫn vào bụi cỏ.
Rầm rầm rầm!
Những Thạch Đầu Nhân phong đi nhanh chóng bị những đại điểu hoang thú kia vồ nát, điều khiến Lục Ly mừng rỡ chính là- những đại điểu kia linh trí quả nhiên rất thấp, không để ý đến Thiên Tà Châu, chỉ đuổi theo Thạch Đầu Nhân ở bốn phía.
- Hay!
Lục Ly vô cùng mừng rỡ, im lặng khống chế Thiên Tà Châu lăn xuống mặt đất, từng bước lăn vào trong bồn địa.
Hắn chuẩn bị đánh cược một lần, đánh cược những hoang thú kia không cảm ứng được sự tồn tại của Thiên Tà Châu, như vậy... Hắn có thể ẩn nấp trong bồn địa.
Bồn địa này có nhiều hoang thú như vậy, theo lẽ thường nếu truy binh của Diệp thống lĩnh đến đây, cùng lắm chỉ thăm dò ở phụ cận, sẽ không huyết chiến cùng hoang thú.
Thạch Đầu Nhân là thần thông của hắn, hắn còn vứt lại thanh sam nhiễm máu mình, bình thường truy binh phát hiện thanh sam và Thạch Đầu Nhân bị hủy diệt, chắc chắn sẽ tưởng rằng hắn đã chết trong bụng hoang thú, sẽ không đi vào trong bồn địa tra xét.
Mấu chốt là trong bồn địa có khói đen, có thể ngăn cản thần niệm tra xét, Thiên Tà Châu lại có thể biến thành một cục đá nhỏ. Nếu như không tra xét kĩ, sẽ không phát hiện ra gợn sóng cấm chế của Thiên Tà Châu.
Như vậy hắn có thể giấu giếm, yên lặng ẩn nấp tại đây, nếu như Diệp thống lĩnh cho rằng hắn đã chết, hắn có thể ung dung đào tẩu, rời khỏi Thương Viêm Phủ.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là những hoang thú kia không để ý đến Thiên Tà Châu.
Nếu chúng nó phát hiện ra Thiên Tà Châu, cùng nhau công kích, Lục Ly chỉ đành tiếp tục tháo chạy. Thậm chí công kích của hoang thú quá mạnh mẽ, nếu như trong nháy mắt phá vỡ Thiên Tà Châu, hắn đành phải chết.
Thiên Tà Châu im hơi lặng tiếng lăn vào trong bồn địa, điều làm Lục Ly vui mừng chính là hầu như hoang thú bên trong đều đi ra ngoài, chỉ còn dư lại một con tiểu hoang thú tựa như mới sinh.
Con tiểu hoang thú này chỉ dài hơn một trượng, trong đôi mắt to toàn là sự tò mò, cánh vỗ mãi không bay lên được, chỉ đành ở bên trong chạy nhảy lung tung.
Thiên Tà Châu lăn đến khiến tiểu hoang thú chú ý, nó trừng mắt liếc nhìn rồi nhào vào, duỗi móng vuốt nhỏ vỗ Thiên Tà Châu một cái.
Lục Ly không dám khống chế Thiên Tà Châu chống lại, đành để Thiên Tà Châu thuận theo tự nhiên bị đánh bay ra ngoài, lăn xuống bên dưới một tảng đá.
Tiểu hoang thú đi tới, con mắt to chăm chú nhìn Thiên Tà Châu, thấy Thiên Tà Châu bất động, nó lắc lư đầu, chiếm giữ vùng phụ cận, dựa vào tảng đá ngủ say mất.
- Được!
Lục Ly lặng lẽ dò thần niệm ra, vô cùng vui mừng, Thiên Tà Châu vừa hay bị tiểu hoang thú đè lên, đây hẳn là trạng thái an toàn nhất? Cho dù có người đến tra xét, cũng sẽ bị tiểu hoang thú thu hút sự chú ý, không ai phát hiện ra Thiên Tà Châu.
Hộc hộc!
Không bao lâu sau, tất cả hoang thú bay về, Lục Ly cảm ứng một phen, không dám gây ra bất kỳ động tĩnh nào, chỉ sợ đám hoang thú này phát hiện ra sự tồn tại của Thiên Tà Châu.
- Tốt!
May mắn chính là đám hoang thú kia trở về rồi đều không nhìn sang phía này, chỉ có một hoang thú liếc nhìn tiểu hoang thú, sau đó không để ý nữa.
Vèo vèo!
Sau khi quan sát một khoảng thời gian xác định nơi này an toàn, Lục Ly như trút được gánh nặng. Nơi này là chỗ ẩn nấp tốt nhất, đợi đến khi truy binh của Diệp thống lĩnh đến, xem xem có thể né tránh truy sát không.
Dựa theo suy đoán của hắn, khả năng chín phần sẽ thoát khỏi truy nã, dù sao hắn cũng chỉ là hạng tép riu, giết chết một phủ quân, chuyện này nói lớn không lớn.
Chủ yếu là Dực thống lĩnh muốn lấy mạng hắn, chứ không phải thống lĩnh hay trưởng lão của Thương Viêm Phủ, quyền thế và năng lượng của nàng chưa lớn như vậy, cùng lắm cũng chỉ thu mua một vài phủ quân. Tam Giác Nhãn đã bị hắn giết chết, phủ quân khác chắc chắn sẽ không dám liều mạng.
- Thử luyện hóa tầng phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu?
Lục Ly hơi dao động, vốn dĩ sau khi đạt được Thần cảnh, hắn đã có thể luyện hóa tầng phong ấn thứ năm của Thiên Tà Châu, nhưng trước nay không có thời gian. Giờ thì không sao, trước mắt rất an toàn, hắn đương nhiên phải luyện hóa Thiên Tà Châu ngay lập tức.
Phong ấn Thiên Tà Châu tổng cộng có sáu tầng, mỗi tầng đều sẽ xuất hiện năng lực và thần thông mới, điều này khiến Lục Ly rất chờ mong.