Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một đệ tử Lăng Tiêu Các cạnh hắn mở miệng:
- Tất cả câm miệng, nói vài lời đã bỏ qua? Hừ hừ, tưởng lừa gạt bọn ta như lũ ngốc? Chúng ta dục huyết phấn chiến ở phía trước, các ngươi theo sau kiếm lợi? Trên đời này nào có chuyện tốt như thế?
Thánh nữ Tuyết Sơn Cung hơi nhăn mày, vẫn im lặng như cũ, Lâu Thập Nhị tiếp tục cầm chiến đao sửa móng tay, Lăng Phi Độ mặc dù không nói gì nhưng rõ ràng đang ngầm cho phép thủ hạ gây chuyện.
Thanh niên tóc làm cười ngượng nghịu, chắp tay nói:
- Vậy vị đại nhân muốn thế nào? Xin nói rõ!
- Rất đơn giản!
Đệ tử Lăng Tiêu Các cười nhạt một tiếng, nói:
- Một là các ngươi tự mình xuống núi, dựa vào bản thân để xông lên. Hai là tiến vào truyền tống môn trước, mở đường cho bọn ta. Lần này mấy chục người các ngươi xuất lực trước, để bọn ta theo phía sau nghỉ ngơi, như thế coi như hòa.
- Xuống núi rồi lại xông lên?
Cả đám nhìn nhau, tuy rằng bọn hắn tự tin sẽ xông qua đám hoang thú lên được núi, nhưng bị đuổi xuống như thế thì thật mất mặt. Hơn nữa chật vật mãi mới lên được đây, nếu lại phải xông lên lần nữa khiến mọi người cảm thấy không dễ chịu.
- Được rồi!
Thanh niên tóc lam rất thức thời, mím miệng nói:
- Các ngươi mở đường giúp chúng ta một lần, chúng ta mở đường cho các ngươi một lần, rất công bằng, ta đồng ý!
Thanh niên tóc lam khiến đệ tử Tam Thần Tông phải nhìn với cặp mắt khác, thánh nữ Tuyết Sơn Cung bình thản liếc nhìn hắn, Lâu Thập Nhị nhấc mí mắt từ tốn hỏi:
- Ngươi tên gì?
Thanh niên tóc lam chắp tay đáp:
- Bẩm Thập Nhị công tử, ta tên Lâm Vũ, là người Lâm gia ở Đông Kỳ Phủ, từ lâu đã ngưỡng mộ Yên Vũ Lâu.
- À!
Lâu Thập Nhị thản nhiên gật đầu, tiếp tục sửa móng tay, người của Lăng Tiêu Các liếc nhìn cả đám một lượt nói:
- Đồng ý mở đường đi tiến vào truyền tống môn, không đồng ý thì tự lăn xuống núi.
Thanh niên tóc lam Lâm Vũ chắp tay, dẫn theo mười mấy người đi tới truyền tống môn, Lục Ly đắn đo rồi lại đuổi theo.
Bởi vì dựa vào sức chiến đấu của hắn, trừ phi thả Thần Thi, bộ xương Chiến Thần và Lung đạo nhân ra thì mới có khả năng phá vòng vây hoang thú.
Hiện giờ tuy rằng đi trước mở đường nhưng người Tam Thần Tông đi phía sau. Bọn hắn không chống đỡ phải lùi lại, người Tam Thần Tông sẽ thấy chết mà không cứu ư?
Còn dư lại vài chục người, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đều chọn đi trước mở đường. Chủ yếu là uy danh của Tam Thần Tông quá lớn, chẳng ai muốn đắc tội với người của Tam Thần Tông.
Lục Ly đi theo đám Lâm Vũ đi đến phía ngoài truyền tống môn, người Tam Thần Tông nhường ra một lối, Lâm Vũ xông vào truyền tống môn trước tiên, người phía sau cứ nối đuôi nhau vào.
Vụt!
Trên người Lục Ly xuất hiện thần giáp, tay lấy ra thần binh, một bước tiến vào bên trong truyền tống môn. Một tia sáng trắng lóe lên, hắn quét nhìn xung quanh vài lần, con ngươi đột nhiên co rút lại!
Bởi vì phía trước có một hành lang thẳng tắp, không thấy được điểm cuối.
Hành lang có thể chứa bốn mươi, năm mươi người đi ngang hàng nhau, phía dưới là từng phiến đá hình vuông, tưởng như không có nguy hiểm gì lại khiến đám Lâm Vũ biến sắc.
Bởi vì trên hành làng có rất nhiều hài cốt, trong phạm vi mấy nghìn trượng hành lang mà mắt còn nhìn rõ, có ít nhất mấy trăm bộ hài cốt, còn có thần giáp, thần binh bị phá hủy!
Thần giáp cũng bị hủy...
Cả đám không dám đi loạn, có người còn hít một hơi lạnh. Chẳng trách người Tam Thần Tông lại để bọn hắn mở đường, cảm thấy nơi này cực kỳ nguy hiểm.
Vèo Vèo vèo!
Từng bóng người ngưng tụ ở phía sau, hơn sáu mươi người đều tiến vào, không một ai dám cử động. Đám Lăng Phi Độ ở phía sau từng người truyền tống vào, đều đứng ở phía sau.
Tổng cộng có hơn hai trăm người, đương nhiên trở nên chật chội, nhóm Lâm Vũ, Lục Ly bị dồn lên phía trước một đoạn, tất cả đều thật cẩn thận, tim như nhảy lên tận cổ, thần niệm quét ra xung quanh tìm kiếm nguy cơ tiềm ẩn.
Không cần đoán cũng biết hành lang này chắc chắn có cấm chế, hơn nữa còn là cấm chế cực kỳ kinh khủng, ngay cả thần giáp cũng bị đánh nát, hành lang này không khác gì một hành lang địa ngục.
Mọi người đi tiếp hơn hai mươi trượng để toàn bộ người phía sau truyền tống vào, sau đó không ai dám di chuyển tiếp. Bởi vì phía trước hơn mười trượng đã có hài cốt...
- Đường này là sinh tử lộ!
Âm thanh của Lâu Thập Nhị ở phía sau vang lên, có chút nghiêm trọng nói:
- Mỗi một phiến đá đều có thể khởi động cấm chế, cấm chế có mạnh có yếu, cấm chế cường đại có thể giết chết phần lớn người chúng ta trong nháy mắt. Sinh tử lộ này chỉ tiến không lùi, hơn nữa mỗi lần khởi động cấm chế sẽ thay đổi, trong lịch sử không có cách nào có thể đi qua một cách an toàn, cách duy nhất chính là dựa vào vận may, chư vị, chúc mọi người thuận lợi.
Xoạt xoạt xoạt!
Ngoài Tuyết Thánh Nữ, Lăng Phi Độ và Lâu Thập Nhị, những người khác đều biến sắc, sắc mặt đám Lâm Vũ Lục Ly trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc.
Lúc ở Đấu Thiên Giới, Lục Ly từng tiến vào một vài di tích bảo địa như thế, ví dụ như mộ Long Đế, cấm địa Cổ Thần.
Năm ấy hắn suýt chết trong mộ Long Đế, cấm địa Cổ Thần, trong hai bảo địa có bảo vật nhưng cũng có vô số nguy cơ.
Có điều so với mộ Nguyệt Đế, Lục Ly cảm thấy đi vào mộ Long Đế và cấm địa Cổ Thần dễ như ăn cháo. Đây mới là cửa ải thứ hai đã nguy hiểm như này, phía sau sẽ thế nào?
Sinh tử lộ, một bước đi nhầm, sinh tử lưỡng trọng thiên!
Nơi này không thể giảng đạo lý, cũng không thể sử dụng kĩ xảo, thực lực có mạnh hay không đều vô dụng, tất cả đều dựa vào vận may?
Vận may là thứ mờ mịt đến cỡ nào?
Có lẽ một bước hai bước vận may vẫn tốt, nhưng ai có thể bảo đảm vận may sẽ luôn nghịch thiên, có bao nhiêu phiến đá? Bao nhiêu phiến đá sẽ động đến cấm chế? Không ai biết, bọn hắn chỉ biết phía trước đâu đâu cũng có hài cốt, rất nhiều chỗ hài cốt bị đánh nát vụn...
- Thập Nhị công tử, chúng ta có thể bay qua không? Hoặc là đi tắt mấy chục phiến đá?
Sự im lặng ngắn ngủi qua đi, Lâm Vũ hỏi đến vấn đề mấu chốt. Nếu như có thể bay qua, hoặc leo lên vách tường hai bên, ít nhất cũng đi qua được rất nhiều phiến đá, độ an toàn sẽ cao hơn.