Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn thu Thần Thi vào, lòng bàn tay sáng lên, lấy ra vô số trận thạch.
Những trận thạch này có rất nhiều bên trong phân điện kia của Thiên Tà Châu, trong tay hắn lấp lánh Thần Lực, ném mạnh trận thạch vào bên trong sướng trắng. Hắn không muốn phá trận một cách bạo lực, mà đơn giản thay đổi trận pháp một chút, khiến trận pháp bị mình làm loạn, từ đó dễ dàng sụp đỗ.
Vèo vèo!
Lục Ly nhanh như chớp quăng ra trận thạch, rất nhiều trận thạch bay về phía trước, nhanh chóng bị Bạch Long bên trong thôn phệ hoặc là bị Lôi điện đánh nát, nhưng Lục Ly vẫn làm như cũ không biết mệt, tiếp tục ném mạnh.
Vèo vèo!
Sau một nén nhang, Lục Ly đã ném hơn một trăm miếng trận thạch, con rồng sương trắng lớn bên trong Thất Sát trận quay cuồng kịch liệt, lại bắt đầu đập vào bảy lôi điện màu tím kia.
Ầm!
Một lát sau, trong đại trận sáng lấp lánh, sau đó lôi điện màu tím biến mất, sương trắng dần dần tiêu tán, Lục Ly thành công phá Thất Sát trận.
Vèo vèo!
Trong đại trận lập tức vang lên vô số tiếng xé gió, thần niệm của Lục Ly quét tới, phát hiện đúng là bọn người Lâu Thập Nhị và Tuyết Thánh Nữ.
Tuy nhiên mọi người trông có chút thảm, mà số người lại đi ít bảy tám người, Lục Ly dò xét bên trong đại trận, thấy có tám đệ tử của hai tông đã chết.
- Lục huynh!
Lâu Thập Nhị chạy nhanh như bay đến, trên mặt đầy vẻ cảm kích, mím môi nói:
- Ngươi lại cứu bọn ta một lần nữa.
Quần áo tóc tai trên người Tuyết Thánh Nữ có chút lộn xộn, nhưng lại tạo nên một vẻ đẹp khác, nàng sửa sang lại đầu tóc một chút, lúc này mới cúi người hành lễ nói:
- Lục công tử, Tĩnh Nhã vô cùng hổ thẹn...
Đệ tử hai tông lục tục hành lễ với Lục Ly, ánh mắt nữ đệ tử Tuyết Sơn Cung nhìn Lục Ly có chút tình cảm khác biệt. Lục Ly cứu các nàng mấy lần, mà trên người Lục Ly lại có quá nhiều chỗ thần bí, khiến hảo cảm của những nữ đệ tử đối với hắn tăng lên rất nhiều.
Thần niệm của Lâu Thập Nhị quét tới bốn phía, đôi mắt trở nên sắc bén, lúc trước phân tán không thấy, hơi thở trở nên bén nhọn, giống như bảo kiếm giấu ở trong vỏ kiếm được ra khỏi vỏ.
- Lục huynh không có gặp người của Lăng Tiêu Các sao?
Lâu Thập Nhị liếc nhìn một chút nghi ngờ hỏi, Lục Ly mấp máy nói:
- Thập Nhị công tử, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện.
- Được.
Lâu Thập Nhị sảng khoái gật đầu, Lục Ly nhẹ gật đầu với Tuyết Thánh Nữ, chạy tới phía xa với Lâu Thập Nhị. Sau khi chạy hơn trăm dặm, Lục Ly còn lấy ra Thiên Tà Châu. Sau khi hỏi ý kiến được Lâu Thập Nhị đồng ý, hắn mang theo Lâu Thập Nhị vào bên trong nội điện của Thiên Tà Châu.
- Thập Nhị công tử!
Vừa vào Lục Ly đã đi thẳng vào vấn đề nói:
- Lăng Phi Độ và người Lăng Tiêu Các điều ta giết rồi.
- Giết sao?
Đôi mắt Lâu Thập Nhị co rụt lại, biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng phong phú, có kinh ngạc, có thống khoái, có lo lắng, còn có phiền não...
Một lát sau, Lâu Thập Nhị nở nụ cười khổ, giơ ngón tay cái lên đối diện Lục Ly nói:
- Lục huynh, đời này người được Lâu Thập Nhị ta bội phục không nhiều, ngươi xem như là một trong số đó. Dám giết Lăng Phi Độ, ở Thần Giới phương nam đúng là đếm được trên đầu ngón tay... Chí ít ta không dám. Lăng Phi Độ lừa ta, hại chết mấy huynh đệ của Yên Vũ Lâu ta, ngươi giết hắn ta rất sung sướng, nhưng ta càng lo lắng hơn. Nếu như Lục huynh thật sự không phải đến từ thế lực lớn, vậy lần này ngươi gặp phiền phức lớn rồi.
Lục Ly lắc đầu nói:
- Ta không có gạt Thập Nhị huynh, lúc ta vào mộ Nguyệt Đế Mộ đúng là mới phi thăng, sao có thể đến từ thế lực lớn chứ? Bây giờ ngay cả thân phận Phủ Dân ta cũng không có. Ta muốn hỏi là nếu như ta gia nhập vào Yên Vũ Lâu, các ngươi có thể bảo vệ ta không?
- Không thể!
Lâu Thập Nhị gần như không hề suy nghĩ, trực tiếp trả lời:
- Bởi vì ngươi đã giết Lăng Phi Độ, Yên Vũ Lâu tuyệt đối sẽ không nhận ngươi!
Ngưu đao tiểu thí(¹): nghĩa là lần đầu làm việc đã thể hiện được tài năng.
Lục Ly đã đánh giá quá thấp địa vị của Lăng Phi Độ ở Lăng Tiêu Các, cũng không biết gia gia của Lăng Phi Độ nằm trong tam đại nguyên lão trấn các của Lăng Tiêu Các.
Cho dù Lâu Thập Nhị giết Lăng Phi Độ, chỉ cần có chứng cứ xác thực, các chủ Lăng Tiêu Các hạ lệnh, Yên Vũ Lâu cũng rất khó bảo vệ được Lâu Thập Nhị.
Cùng nằm trong bảy mươi hai Thần Tông, có cạnh tranh lẫn nhau, có vinh quang chung, có duyên phận, có ân oán, nhưng điểm mấu chốt chính là nguyên tắc. Cho dù tranh đấu bất cứ cái gì, tranh chấp bất kỳ cái gì, cũng không được chém giết đệ tử quan trọng của đối phương, đây chính là nguyên tắc.
Một khi nguyên tắc bị phá hư, vậy hai bên điều có thể trở mặt, đến lúc đó gây nên đại chiến giữa hai tông phái, ai cũng không chịu nổi tổn thất đó.
Lăng Phi Độ bị giết, nguyên tắc đã bị phá.
Lâu Thập Nhị có thể không kiêng sợ gì mà làm nhục Lăng Phi Độ, có thể tra tấn hắn, có thể phế hắn, thậm chí có thể giam cầm hắn mười vạn năm, những chuyện này không phải chuyện lớn, không giết chết người là sẽ không phá hư quy tắc.
Người đã chết, tất cả đã không còn gì để nói nữa, bởi vì đây là khiêu khích lớn nhất với Lăng Tiêu Các, Lăng Tiêu Các nhất định phải bày ra phong thái khỏa đáng, thậm chí không tiếc tử chiến mà vận dụng lực lượng của mình.
Nếu không không chỉ có danh dự của tông phái bị mất sạch, mà còn khiến các đệ tử trong tông phái cảm thấy bất an, sinh ra chất vấn với tông phái, cứ như thế còn chưa tới trăm năm nghìn năm Lăng Tiêu Các đã bị xóa tên khỏi bảy mươi hai Thần Tông.
Đạo lý này cũng rất dễ hiểu, ví dụ như lần này giết chết Lăng Phi Độ, Lăng Tiêu Các nén giận. Vậy lần sau các thế lực lớn còn lại cũng dám giết đệ tử Lăng Tiêu Các, có thể giết trưởng lão Lăng Tiêu Các, thậm chí có thể giết nguyên lão trấn các của Lăng Tiêu Các.
Thử nghĩ xem, sau này còn ai dám tìm tới tông phái như vậy để nương tựa nữa chứ? Về sau còn ai dám ỷ lại đây? Cứ như thế mãi, tông phái chắc chắn sẽ bị diệt vong.
Lục Ly có thể giết Lăng Phi Độ, chuyện này đã chứng minh một loại năng lực nào đó của bản thân hắn.