Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Trở về ta liền xin đưa tới một nhóm thần tài, những thần tài đặc hữu của Thần Tượng Tông kia cũng có thể phân cho các ngươi một chút, chúng ta sao có thể để các ngươi làm việc không công được?
- Ách?
Giang Tinh Hà ngoài mặt lộ ra hỉ sắc, nội tâm lại thầm thì, nói là đưa thần tài, nhưng không nói đưa nhiều ít, đưa như thế nào? Vạn nhất tuỳ tiện ném cho chút thần tài rách nát, vậy thì Thần Khí Các lỗ lớn.
Hắn ngoài mặt vui mừng, miệng lại tiếp tục cò kè mặc cả, chắp tay nói:
- Đa tạ Hạc trưởng lão thông cảm chúng ta, toàn thể đệ tử Thần Khí Các chúng ta đều cảm kích Hạc trưởng lão và Thần Tượng Tông, nếu một năm có thể đưa cho chúng ta một vạn cân Hạt Huyết Thạch, một ngàn viên Thiên Dương Tinh.... Bằng vào những thần tài này, ta nghĩ một năm chúng ta đưa cho Thần Tượng Tông ba trăm viên Lôi Thần Nộ là hoàn toàn không vấn đề?
Giang Tinh Hà bắt đầu ngồi xuống trả tiền, mặc dù Thần Khí Các là thế lực chi nhánh của Thần Tượng Tông, nhưng Thần Khí Các luyện chế ra Lôi Thần Nộ, bản thân điều này liền đã có tư cách để cò kè mặc cả.
Giang Tinh Hà khó được mới có lòng tin trả giá với Thần Tượng Tông, làm sao có thể dễ dàng lùi bước? Có lúc ngươi càng tỏ rõ thái độ, mặt trên mới sẽ càng xem trọng ngươi.
- Ha ha ha!
Hạc trưởng lão cười lên, tiếp tục cò kè mặc cả với Giang Tinh Hà, cuối cùng tìm ra được một cái giá mà song phương đều có thể chấp nhận.
Trong lúc Giang Tinh Hà và Hạc trưởng lão tranh cãi, bên này Lục Ly lại dẫn Lạc Hoàng đi ra hoa viên hậu viện.
Chẳng qua hắn không thường tới nơi này, vốn cũng không quá quen, bởi thế dẫn Lạc Hoàng dạo quanh một vòng, hắn liền không biết đi đâu, bèn mang nàng đến một đình ven hồ.
- Nơi này có vẻ ta còn quen thuộc hơn ngươi?
Lạc Hoàng đi theo Lục Ly lượn quanh một vòng, không ngờ cuối cùng lại tới đình ven hồ mà nàng thường ghé qua, trong mắt không khỏi chớp qua một tia bất mãn, nói:
- Lục Ly, kêu ngươi dẫn ta đi chơi, ngươi lại dẫn ta tới chỗ này?
- Xin lỗi!
Lục Ly nhún vai nói:
- Thần Khí Cốc không có nơi nào hay để chơi cả, hơn nữa ta cũng chưa quen với hậu viện. Ta chỉ là một đệ tử phổ thông, bình thường không có tư cách tới chỗ này. Ngoài ra.... ngươi lớn vậy rồi, sao còn ham chơi thế? Hạc trưởng lão bảo ta mang ngươi đi ra, kỳ thật chỉ là không muốn chúng ta ở lại trong đó ảnh hưởng bọn hắn đàm luận thôi, chúng ta tuỳ ý ngồi ở đây một chút, chờ bọn hắn bàn xong sự tình rồi quay về là được.
Lục Ly ngồi xuống, đưa mắt nhìn mặt hồ phía xa xa, cũng không đưa tới nước trà cho Lạc Hoàng, thậm chí tựa hồ không quá muốn bắt chuyện với nàng.
Hắn hoàn toàn không giống những nam tử khác, mỗi lần ngồi cùng một chỗ với Lạc Hoàng, hoặc là xum xoe, hoặc là không ngừng mịt mờ thổi phồng, rằng bản thân ngưu bức thế này thế kia, hay là cố gắng thể hiện ưu điểm hoặc mặt cường đại của bản thân.
Lạc Hoàng liếc nhìn Lục Ly, có chút bất mãn hỏi:
- Lục Ly, ngươi tựa hồ rất chán ghét khi ở cùng với ta? Ta có chỗ nào đắc tội với ngươi à?
- À, cái đó thì không!
Lục Ly quay đầu bình tĩnh nhìn Lạc Hoàng nói:
- Hoàng tiểu thư đừng nghĩ nhiều, ngươi rất xinh đẹp, cũng rất ưu tú, chỉ cần là nam tử đều sẽ không chán ghét ngươi. Lục mỗ thân phận hèn mọn, ở chung với Hoàng tiểu thư trong lòng không khỏi sợ hãi, bởi thế mới có chút câu cẩn, không dám nhiều lời.
- Câu cẩn?
Lạc Hoàng lườm hắn một cái, thần sắc bất giác nhiều thêm một loại kiều mị. Nàng thấy thế nào đều không nhìn ra Lục Ly có nửa điểm câu cẩn, càng đừng nói là sợ hãi, Lục Ly căn bản không coi nàng ra gì, rõ ràng là đang tùy ý qua loa với nàng...
- Hừ hừ!
Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, giận dỗi không nói chuyện, Lục Ly dùng dư quang liếc nàng, sau đó ánh mắt lại nhìn về phương xa, dựa lưng lên cột đình, cũng không nói thêm gì nữa cả.
Hắn không muốn nhân sinh mình có giao tập gì với vị Lạc tiểu thư này, càng không động tâm với vị đại mỹ nhân đây, bởi thế hắn chỉ muốn im ắng ngồi lại chỗ này, chờ bên trong bàn bạc xong xuôi, hắn cũng tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Hoàng tâm cao khí ngạo, Lục Ly không nói chuyện, nàng đương nhiên sẽ không chủ động tìm Lục Ly mở lời, cứ thế giận dỗi ngồi đó, mắt nhìn mặt hồ phía xa xa.
Hô hô!
Lát sau, Lạc Hoàng đột nhiên nghe được thanh âm kỳ dị, nàng lắng nghe một lúc, đôi mắt đột nhiên trợn tròn nhìn sang bên trái.
Quả nhiên, nàng thấy được Lục Ly đang tựa lên cột ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất say sưa, thần tình hoàn toàn buông lỏng.
…
Lạc Hoàng triệt để nghẹn lời, trong lòng lần đầu tiên sản sinh cảm giác thất bại, hoài nghi về mị lực bản thân. Một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương như nàng ngồi ở bên, không ngờ Lục Ly lại có thể ngủ thiếp đi được?
Lục Ly quả thật mệt mỏi, mấy tháng qua hắn chưa lúc nào ngủ quá một canh giờ, một mực ở bên bồi cùng Cổ trưởng lão luyện chế Lôi Thần Nộ, lúc này khó được có thời gian rảnh rỗi, tự nhiên ngồi xuống liền ngủ thiếp đi.
Vô dục tắc cương!
Nếu nam tử không có nửa điểm dục vọng với nữ tử, vậy thì mặc kệ Lạc Hoàng mỹ miều cỡ nào, mị lực lớn đến đâu, đối với Lục Ly mà nói thì không khác gì đóa hoa xinh đẹp là mấy.
So với đi thưởng thức cảnh đẹp, không bằng ngủ say một lúc càng thực tại...
- Khốn khiếp...
Lạc Hoàng căm hận trừng mắt nhìn Lục Ly, trong lòng giận đến phát điên, Hạc trưởng lão để Lục Ly dẫn nàng đi du ngoạn, Lục Ly lại đến đây ngủ thiếp đi, bỏ mặc đại mỹ nhân là nàng ở một bên. Cảnh này khiến Lạc Hoàng vừa xấu hổ, lại vừa biệt khuất.
Hừ hừ!
Ngồi một lúc, Lạc Hoàng càng nghĩ càng giận, nàng đứng dậy, trong tay sáng lên bạch quang nhàn nhạt, tiếp đó trong tay hiện ra khí lưu băng lãnh. Nàng vung tay trảo về phía mặt hồ gần đó, một con Thủy Long gào thét bay lên, nước hồ lập tức biến thành nước đá, Thủy Long nhắm thẳng đầu Lục Ly chụp xuống.
Hoa!
Thủy Long đổ lên đầu Lục Ly, nháy mắt, nước đá khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn mới vừa bừng tỉnh từ trong ngủ mơ, tưởng là có địch nhân đánh lén, theo bản năng nện tới một chưởng, đồng thời lấy ra Đồ Ma Thần Binh, không gian giới chỉ trong tay phát sáng, Thiên Tà Châu hiển hiện.