Còn nữa, bản thân Lục Ly cũng không quá muốn mượn uy danh Minh Vũ, hắn không dám chắc rốt cuộc Minh Vũ phải chăng từng giao hảo với phụ thân mình, hay chỉ là cố ý đến dò la. Tóm lại có thể không mượn dùng tốt nhất là đừng nên mượn dùng, miễn sau này xảy ra chuyện.
Sau này Huyết Sát đảo sẽ phát triển rất nhanh, khó tránh khỏi bị người ngấp nghé. Chỉ dựa vào Lục Ải Nhân thì không có lực chấn nhiếp tuyệt đối, cần phải một cường giả tọa trấn.
Không nghi ngờ, Thiên Đà Tử là nhân tuyển không sai, người này không có dã tâm, chỉ cần thỏa mãn yêu cầu liền có thể mặc ý sai khiến.
Còn về…
Huyền Tinh kiếm thế nào? Cái này Lục Ly không quá lo, bởi vì lượng nhu cầu thị trường có hạn cho nên Huyết Trùng thảo mới không thể tiếp tục mở rộng quy mô gieo trồng, như vậy hắn có thể gieo trồng thứ khác.
Tỷ như Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn!
Hai loại linh dược này đều là linh dược cực kỳ quý hiếm, giá cả rất cao, trước kia Lục Ly không cân nhắc là bởi chi phí chúng cực cao, ít nhất phải cần huyết dịch Huyền thú tam phẩm bồi dưỡng, khi đó Liễu gia căn bản không có điều kiện như thế.
Trước kia Yên phu nhân còn muốn hợp tác gieo trồng hai loại linh dược này với hắn, hiện tại Lục Ly cảm thấy thời cơ đã chín muồi, có thể thử bồi dưỡng một phen.
Một khi bồi dưỡng ra được Hỏa Tiên Chi và Âm Minh Căn phẩm chất cao, bằng với Liễu gia sẽ có được một mỏ quặng Huyền Tinh. Một năm kiếm mấy trăm vạn Huyền Tinh hoàn toàn không thành vấn đề, nuôi một tên Thiên Đà Tử cũng là điều hết sức đơn giản.
Lục Ly không nói ra ý tưởng trong lòng cho bất cứ kẻ nào, hiện tại Huyết Sát đảo vẫn chưa triệt để ổn định, phỏng chừng trên đảo còn rất nhiều gian tế, hắn định đợi sau hai tháng nữa mới sẽ khởi động.
Lục Ly không quản Thiên Đà Tử, một mình về lại Long Tượng sơn tu luyện, giao lại chuyện sau đó cho đám người Thất trưởng lão xử lý.
Thiên Đà Tử trở thành đường chủ Chiến Đường Huyết Sát đảo, phụ trách hộ vệ an toàn. Thất trưởng lão giao ước với Thiên Đà Tử, một tháng sẽ cho hắn năm vạn Huyền Tinh, chờ hai năm đến kỳ sẽ đưa nốt số Huyền Tinh còn lại, góp đủ ba trăm vạn Huyền Tinh để chính hắn đi mua sắm linh tài cần thiết.
Thiên Đà Tử rất hài lòng, hắn không sợ Liễu gia quỵt nợ, hiện tại hắn đã nghiễm nhiên trở thành đánh thuê được Liễu gia tiêu tốn Huyền Tinh mời tới, phụ trách trông nhà hộ viện
Thiên Đà Tử rất chịu trách nhiệm, giờ cũng không cần tu luyện, chỉ chờ góp đủ linh tài liền xung kích Mệnh Luân cảnh. Hắn đã sống hơn một trăm năm mươi năm, thời gian hai năm đối với hắn mà nói chỉ là một cái chớp mắt.
Được Thiên Đà Tử chỉ điểm, Liễu gia mua một ít trận pháp thạch, bố trí không ít cấm chế đặc thù, tăng cường sức phòng ngự cho Huyết Sát đảo. Thám báo bình thường tuyệt đối không cách nào len lén lẻn vào Huyết Sát đảo được, trừ phi là cường giả Hồn Đàm cảnh.
Tiêu tốn sáu bảy ngày, Huyết Sát đảo bố trí xong hết thảy, sau đó mỗi ngày Thiên Đà Tử chỉ việc đi dạo trên đảo, ăn uống no say. Võ giả Liễu gia bình thường đều rất khách khí với hắn, tháng ngày trôi qua rất là nhàn nhã.
Thời gian dần trôi, chớp mắt đã hơn hai mươi ngày qua đi, hôm nay liền là đại thọ Hứa Trần. Ngay từ sáng sớm Liễu Di đã phái người tới mời Lục Ly hạ sơn, Lục Ly là đảo chủ, loại chuyện này hắn nhất định phải ra mặt.
Lục Ly biết chuyện này không cách nào tránh khỏi, bèn tắm rửa một phen, đổi một bộ trường bào tính là hoa lệ. Dẫn theo Liễu Di Thất trưởng lão Thiên Đà Tử và mười tên Lục Ải Nhân ngồi chiến thuyền đi Lạc Thần đảo.
Mấy thứ như lễ vật không cần Lục Ly quan tâm, Thất trưởng lão sớm đã sai người chuẩn bị sẵn, chẳng qua Thiên Đà Tử có chút không nguyện ý đi theo. Hắn nói chức trách mình là hộ vệ Huyết Sát đảo, chứ không phải làm tùy tùng cho Lục Ly.
Lục Ly chỉ thốt một câu “Bội ước” liền khiến Thiên Đà Tử thành thật đi cùng, ở trong mắt Thiên Đà Tử chỗ dựa sau lưng Lục Ly chính là Minh Vũ, hắn đắc tội không nổi, nếu Lục Ly thật bội ước, hắn lại làm sao dám giết Lục Ly?
Đại công tử Hứa gia Hứa Diệu Dương đích thân tới bến tàu nghênh đón, thấy Lục Ly mang theo mười tên Lục Ải Nhân và một cường giả Hồn Đàm cảnh đỉnh phong, trong lòng có hơi kinh ngạc, sau đó mới hồi thần lại, đây là Lục Ly đang phơi bày thực lực với các thế lực phụ cận a.
Hắn không cần điều tra, chỉ nhìn Thiên Đà Tử vài lần liền đoán được thân phận đối phương. Ngoài miệng hắn không nói gì, trong lòng lại không ngừng cười lạnh, nhủ thầm Lục Ly đúng là oan đại đầu.
- Cầm giùm ta Kình Thiên Kích!
Chiến thuyền cập bờ, Lục Ly ném Kình Thiên Kích cho Thiên Đà Tử, kẻ sau lập tức phẫn nộ, lẩm bẩm nói:
- Đảo chủ, ngươi coi lão hủ thành cái gì? Giúp ngươi cầm binh khí? Có cần lão hủ dắt ngựa cho ngươi luôn không?
Lục Ly nhàn nhạt liếc mắt qua, lạnh giọng nói:
- Thiên Đà Tử, hình như ngươi còn chưa rõ lắm về thân phận bản thân? Hiện tại ngươi chỉ là chấp sự, có thấy qua chấp sự thế lực nào dám ăn nói như thế với đảo chủ không? Hay là ngươi không muốn làm nữa? Vậy chúng ta có thể giải ước, thời gian qua ta cân nhắc lại, cũng cảm thấy nuôi ngươi quá chịu thiệt.
- Đừng a!
Thiên Đà Tử lập tức hoảng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Chỉ lần này thôi, về sau còn quá phận như thế, lão hủ không làm.
- Đi thôi!
Lục Ly hờ hững phất tay, đi đầu bước xuống bến tàu. Thiên Đà Tử mặt như đưa đám theo ở phía sau, tiếp nữa là Thất trưởng lão và Liễu Di, cuối cùng mới là năm tên Lục Ải Nhân.
Trên bến tàu có rất nhiều chiến thuyền, từ sáng sớm các thế lực phụ cận đã có mặt đông đủ, nhìn thấy Lục Ly dẫn một đám người đi xuống, dồn dập ghé mắt nhìn lại. Mười tên Lục Ải Nhân phía sau đội ngũ Lục Ly thực sự quá chói mắt, không muốn khiến người chú ý cũng khó.
Mười tên Lục Ải Nhân chính là mười tồn tại sánh ngang võ giả Hồn Đàm cảnh, cộng thêm một tên Hồn Đàm đỉnh phong là Thiên Đà Tử, lần xuất hiện này của Lục Ly quả thực kinh hãi rất nhiều đảo chủ và trưởng lão các thế lực. Rất nhiều người nghe ngóng một phen, biết được là Huyết Sát đảo Lục Ly liền cũng thoải mái phần nào.