Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hạ thống lĩnh chạy vội đến, thấy Lục Ly không sao mới thở phào một hơi. Hắn không kịp nghĩ nhiều, khuỵu gối quỳ xuống với Lục Ly, quát khẽ nói:
- Hạ Tri Văn tham kiến đại nhân, tại hạ tới chậm, kinh nhiễu đại nhân, mong đại nhân thứ tội!
- Ách?
Bàn Ninh và Dương tiểu thư Vương thống lĩnh đều sửng sốt, Hạ thống lĩnh điên rồi? Sao lại quỳ xuống với Lục Ly, lấy thân phận Hạ thống lĩnh, thậm chí đều không cần quỳ với Bàn Ninh.
Võ giả vây xem xung quanh cũng đều ngơ ngác, vốn tưởng là đám người Bàn Ninh đến, Lục Ly tất phải chết không nghi ngờ, rốt cuộc trong lịch sử rất ít người dám đối địch với Bàn gia mà còn có thể sống sót. Không ngờ tình thế bỗng chốc nghịch chuyển, thống lĩnh Bàn Vương Phủ lại quỳ xuống với Lục Ly.
Hạ thống lĩnh thấy Vương thống lĩnh và đám quân sĩ không nhúc nhích, vội vàng nháy mắt ra hiệu, sau đó thấp giọng nói:
- Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau tới bái kiến đại nhân, thỉnh cầu hắn thứ tội, trên người đại nhân có Bàn Vương Lệnh.
- Cái gì?
Bọn Vương thống lĩnh biến sắc, hai chân mềm nhũn, toàn thân không ngừng run rẩy, ánh mắt Vương thống lĩnh lấp lóe mấy lần, nghĩ đại sự như thế chắc Hạ thống lĩnh không gạt mình, liền vội cắn răng quỳ nói:
- Vương An không biết thân phận đại nhân, có chỗ mạo phạm, Vương An tội đáng chết!
Bịch, bịch!
Hai tên thống lĩnh đều quỳ, những quân sĩ kia lập tức cũng quỳ xuống xuống, cả đám đồng loạt quát khẽ:
- Chúng ta tội đáng chết!
- Bàn Vương Lệnh?
Bàn Ninh cảm giác ông trời đang đùa với mình, bản thân hắn là con em Bàn gia, tự nhiên biết rất rõ về Bàn Vương Lệnh.
Bàn Vương nhất mạch đã tồn tại ở U Yến chi địa mấy trăm vạn năm, trải qua rất nhiều đời Bàn Vương, nhưng trước nay chỉ có tổng cộng ba mươi tấm Bàn Vương Lệnh, đủ thấy lệnh bài này trân quý cỡ nào.
Có được Bàn Vương Lệnh không chỉ là có được thân phận đặc biệt, là khách nhân tôn quý của Bàn gia, mà còn có rất nhiều đặc quyền, xét theo ý nghĩa nào đó thì được Bàn Vương Phủ bảo hộ toàn diện.
Thế mà vừa rồi hắn lại muốn giết một vị khách quý có được Bàn Vương Lệnh, chuyện này mà truyền về trong gia tộc, e là thân phận công tử của hắn phải bị hủy, biến thành một tên đệ tử Bàn gia bình thường, cả đời không cách nào ngẩng đầu. Thậm chí nếu gia tộc phạt nặng, có khi nửa đời còn lại của hắn phải sống trong lao ngục.
- Không đúng...
Rất nhanh Bàn Ninh liền hồi thần lại, trong mắt hắn chớp qua vẻ giễu cợt, Bàn Vương Lệnh tôn quý như thế, làm sao có thể rơi vào tay người này? Bàn Ninh biết người có được Bàn Vương Lệnh đều là chí cường giả, hoặc là cao tầng Bàn gia. Khí tức Lục Ly yếu như vậy, hơn nữa còn không phải công tử danh môn, hắn đào đâu ra Bàn Vương Lệnh?
Công tử hào môn ở tây nam bộ Bàn Ninh gần như nhẵn mặt hết cả, dù Lục Ly đeo lên mặt nạ, nhưng nếu là công tử hào môn, hắn tất sẽ nhận ra, hắn có thể xác định Lục Ly tuyệt đối không phải xuất thân từ thế lực siêu cấp.
Lại nói!
Dương Lệ Nhi chỉ là con gái cung chủ Thiên Hàn Cung, một thế lực thượng phẩm. Nếu Lục Ly thân phận siêu nhiên, chỉ cần lộ ra thân phận, có cho Dương Lệ Nhi một trăm lá gan cũng không dám trêu chọc hắn.
Còn nữa, vừa rồi hắn dẫn người tới, Lục Ly lại vẫn không lộ ra Bàn Vương Lệnh, còn định ra tay giết quân sĩ Bàn Vương Phủ. Nếu là khách quý của Bàn gia, há lại đi giết gia nô chủ nhân?
Sau một hồi suy tính, Bàn Ninh được đến kết luận, Bàn Vương Lệnh trên người Lục Ly là giả, hoặc là ngoài ý đạt được, chứ tuyệt đối không phải người thực sự sở hữu Bàn Vương Lệnh.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn dâng lên chút lòng tin, hắn thoáng ngừng một lúc, sau đó lạnh lùng nói:
- Vị đại nhân này, ngươi có thể đưa ra Bàn Vương Lệnh cho chúng ta kiểm nghiệm một phen được không?!
- Bàn Vương Lệnh là cái gì?
Lục Ly ngơ ngác hỏi lại, hắn cũng không biết Bàn Vương Lệnh là thứ gì, bởi thế mới có chút mơ hồ. Song hắn phản ứng rất nhanh, xem ra tấm lệnh bài Bàn Vũ Thấm đưa cho chính là Bàn Vương Lệnh, không thì đã không khiến đám người Hạ thống lĩnh kinh hãi đến thế.
Lục Ly hỏi câu này khiến Bàn Ninh càng thêm xác định Bàn Vương Lệnh trên người Lục Ly là giả hoặc nhặt được. Trong lòng bọn Hạ thống lĩnh cũng có chút kinh nghi, Lục Ly cầm Bàn Vương Lệnh, lại không biết lai lịch Bàn Vương Lệnh?
Ông!
Giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, một chiếc lệnh bài nhỏ nhắn hiện ra trong tay, hắn giương lên lệnh bài hỏi:
- Là tấm này à?
- Cái này?
Bàn Ninh hơi ngớ, mắt nhìn chằm chằm chữ “Bàn” trên lệnh bài, chữ này tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, bên trong cất chứa một cỗ ý vị đặc thù, khiến người cảm nhận được sự bất phàm.
- Là thật!
Bàn Ninh chưa từng gặp qua Bàn Vương Lệnh, nhưng hắn vừa nhìn liền có thể kết luận lệnh bài này là thật. Chỉ là Lục Ly không biết Bàn Vương Lệnh, điều này khiến Bàn Ninh xác định, rất có thể đây là nhặt được, thậm chí là đoạt được bằng con đường không chính đáng.
Nói cách khác, Lục Ly không phải chủ nhân thực sự của tấm Bàn Vương Lệnh này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bàn Ninh an tâm đi nhiều, hắn mắt lạnh nhìn Lục Ly hỏi:
- Bàn Vương Lệnh này ngươi từ đâu mà có? Là Bàn Vương đích thân trao tặng ngươi hay tiên tổ gia tộc đưa cho ngươi?
Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó lắc đầu nói:
- Lệnh bài này không phải Bàn Vương cho ta, cũng không phải tiên tổ đưa cho?
Lục Ly còn chưa dứt lời, Bàn Ninh đã lập tức truy hỏi:
- Vậy ngươi được đến Bàn Vương Lệnh này bằng con đường không chính đáng? Là nhặt được hay là trộm được ở đâu?
Lục Ly tròn mắt, thậm chí lười phải giải thích, thằng ngu này muốn chụp mũ mình? Muốn xúi giục Hạ thống lĩnh và Vương thống lĩnh giết mình? Thật tưởng hắn là bùn nặn, có thể tùy ý nhào nặn?
Lục Ly lười nhác trả lời, mắt nhìn chằm chằm Bàn Ninh nói:
- Bàn Ninh công tử, đúng không? Nếu ngươi muốn giết ta thì cứ việc nói thẳng, Lục mỗ không muốn gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện!
- Ha ha ha!
Bàn Ninh bật cười ha hả, đưa tay chỉ vào Lục Ly nói:
- Các ngươi đều nghe thấy hắn nói không? Bàn Vương Lệnh này lịch mơ hồ, ta hoài nghi là hắn trộm được. Hạ thống lĩnh Vương thống lĩnh, bắt hắn lại cho ta!