Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tới rồi?
Bàn Vũ Thấm đứng dậy, không đi ra nghênh đón mà chỉ khẽ gật đầu, Lục Ly gỡ xuống mặt nạ mỉm cười nói:
- Tới rồi!
- Ngồi đi...
Bàn Vũ Thấm tùy ý nói, Lục Ly cũng tùy ý ngồi xuống. Sau đó Bàn Vũ Thấm bưng chén rượu lên, từ xa xa kính một cái nói:
- Ta thay mặt Bàn Ninh xin lỗi ngươi!
- Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, lắc đầu nói:
- Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, không cần nghiêm túc như vậy. Ngoài ra, Thấm tiểu thư ngươi có chút không hiền hậu nha.
Bàn Vũ Thấm hiển nhiên là một nữ tử cực kì thông minh, vừa nghe liền đoán được ý ở trong lời Lục Ly, nàng hì hì cười nói:
- Ta vẫn luôn cho rằng mượn nhờ uy danh gia tộc không phải chuyện vinh quang gì, Lục công tử bằng vào bản thân xông ra uy danh lớn thế này mới thực sự là hào kiệt. Dựa vào uy danh gia tộc đi ra làm mưa làm gió, đó là chuyện chỉ kẻ vô năng mới đi làm. Lục công tử kết giao bằng hữu với ta, là bởi vì con người ta, chứ không phải vì thân phận ta, đúng không nào?
- Miệng mồm ghê đấy!
Lục Ly lắc đầu cười khổ, không muốn tiếp tục đấu võ mồm với Bàn Vũ Thấm, giới chỉ trên tay hắn lóe lên quang mang, lấy ra Bàn Vương Lệnh đặt trên bàn, nói:
- Thứ này quá quý giá, hơn nữa ta được đến nó danh bất chính, ngôn bất thuận, vốn ta chỉ tưởng nó là một tấm ngọc phù đưa tin, thế nên ta không thể nhận. Ừ, ta không quen ăn cơm mềm, cũng không phải mặt trắng nhỏ.
- Hì hì!
Bàn Vũ Thấm nghịch ngợm cười nói:
- Ngươi sao lại thành ăn cơm mềm? Hơn nữa ta cũng không bao được đại năng bất phàm như ngươi...
Lời còn chưa dứt, Bàn Vũ Thấm đã cảm thấy không thích hợp, nói thế này khác gì ám chỉ có ý muốn bao nuôi Lục Ly.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, tính là chiếm chút thượng phong trong lúc đấu võ mồm, hắn cười tủm tỉm nói:
- Nếu là người khác muốn bao ta, ta nhất định cự tuyệt, nhưng nếu là Thấm tiểu thư, ta có thể cân nhắc...
Mặt Bàn Vũ Thấm càng đỏ hơn, lườm nhìn Lục Ly một cái, trên gương mặt xinh đẹp nhiều thêm một tia vũ mị phong tình.
Sau đó nàng nghiêm mặt nói:
- Lục công tử, Bàn Vương Lệnh này là ta đại biểu Bàn Vương tặng cho ngươi, bằng vào thân phận và uy vọng của ngươi, cùng với những chuyện ngươi đã làm, hoàn toàn đủ tư cách trở thành quý khách của Bàn Vương Phủ chúng ta, ngươi có được Bàn Vương Lệnh là hoàn toàn xứng đáng. Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, ta có thể xin ý kiến Bàn Vương, công khai tặng cho ngươi!
- Không cần, không cần!
Lục Ly không ngừng khoát tay, nếu hắn bị Bàn Vương triệu kiến, đến lúc đó chẳng phải thân phận sẽ lập tức truyền khắp U Yến chi địa. Chuyện hôm nay đã náo đủ lớn, hắn còn sợ sẽ bại lộ thân phận.
- Nha đầu này có thể đại biểu Bàn Vương đưa tặng Bàn Vương Lệnh, không lẽ là con cháu trực hệ của Bàn Vương?
Trong lòng Lục Ly ngấm ngầm suy đoán, Bàn Vũ Thấm có thể mời đến một tên trưởng lão tay nắm thực quyền, thân phận khẳng định bất phàm. Chỉ là chính như Bàn Vũ Thấm vừa nói, hắn kết giao bằng hữu không liên quan gì đến thân phận địa vị, nếu Bàn Vũ Thấm đã không muốn nói, vậy hắn cũng không hỏi.
Dưới sự can dự của Bàn Vũ Thấm, sự tình thoáng chốc liền lắng xuống. Mặc dù rất nhiều người vẫn đang suy đoán thân phận Lục Ly, nhưng Lục Ly đeo mặt nạ, lại vừa mới đến U Yến chi địa không lâu, bởi thế không ai biết được.
Chuyện bên Thần Giới, rất nhiều người ở U Yến chi địa đều không biết, chỉ có một ít thế lực siêu cấp hoặc người đoạn thời gian trước vừa khéo tới Thần Giới mới biết được. Vậy nên không ai liên tưởng đến Lục Ly, cũng không biết tới cái tên Lục Ly.
Chủ yếu là Bàn Vương Lệnh không phải thứ có thể dễ dàng phát ra, rất nhiều người đều luồn sừng trâu, tưởng Lục Ly là hậu nhân cường giả nào đó, trên người cầm theo Bàn Vương Lệnh do tiên tổ truyền cho. Lần theo manh mối này mà suy đoán, sau cùng khẳng định không thu hoạch được gì.
Lục Ly không hỏi dò Bàn Vũ Thấm chuyện thần bia, bởi vì thần bia cấp thấp Lục Ly cũng có, thần bia đắt đỏ hắn lại mua không nổi. Nếu Bàn Vũ Thấm cho hắn chiết khấu quá cao, chính hắn cũng ngại.
- Lục công tử, vừa rồi ngươi mới đi U Yến Điện?
Hắn không nhắc, Bàn Vũ Thấm lại nhắc đến việc này, Lục Ly lập tức không khỏi lúng túng. Bởi vì trong Bàn Vương Điện cái gì cũng có, Lục Ly lại không đi làm ăn với Bàn Vương Điện mà chạy tới U Yến Điện, kể ra thật không phải phép...
Lục Ly còn chưa biết nên đáp lời thế nào, Bàn Vũ Thấm đã khẽ cười nói tiếp:
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta biết ngươi có ý tốt không muốn chiếm tiện nghi của chúng ta, ngươi có tự tôn và ngạo khí của mình, ta có thể hiểu được. Vậy đi, sau này mua đồ cứ tới Bàn Vương Điện, ta chiết khấu cho ngươi mười phần trăm, như thế chúng ta vẫn có thể kiếm một chút, thần tài bình thường cũng có hai ba thành lợi nhuận.
Nàng nói vậy Lục Ly liền đỡ lúng túng phần nào, hắn nhìn Bàn Vũ Thấm, không khỏi ngấm ngầm gật đầu. Cô gái này không chỉ cực kì thông minh, còn rất hiểu nhân tâm, không biết sau này ai sẽ có phúc khí lấy được nàng.
Hắn trầm tư một lúc, sau cùng nhịn không được cảm khái nói:
- Phương bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập, nhìn một lần khuynh thành, nhìn lần nữa khuynh quốc*, mấy câu thi từ ở quê hương ta này, nói chính là ngươi. Thấm tiểu thư, ngươi là một trong số ít nữ tử ưu tú mà ta từng gặp.
(xuất từ thành ngữ khuynh nước khuynh thành)
Bàn Vũ Thấm được Lục Ly tán dương như thế, nét mặt thoáng ửng đỏ, hàng lông mi dài khẽ run run, dừng một lát nàng nhịn không được hiếu kì hỏi:
- Một trong? Lục công tử chắc là có rất nhiều hồng nhan tri kỷ? Ngươi cảm thấy nữ tử nào là ưu tú nhất, nàng là người thế nào?
- Ưu tú nhất?
Lục Ly hơi ngớ, trong đầu bất giác hiện lên dung nhan tuyệt mỹ của một người, trên mặt thoáng hiện vẻ cô đơn và nhớ nhung, trầm mặc suốt nguyên một nén hương mới thở dài nói:
- Nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng ta chính là tỷ tỷ của ta. Nàng vừa thiện lương vừa ôn nhu, xinh đẹp như tiên nữ, trí tuệ vô song, đối đãi địch nhân lại tâm ngoan thủ lạt, thiết huyết vô tình, ừ, đối với bản thân nàng cũng rất hung ác, đã từng lấy đao cắt thịt nơi bắp đùi ăn sống...