Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu Bạch vui vẻ bay vụt lên, bò lên trên bả vai Lục Ly, nó thích nhất đứng ở trên vai Lục Ly, dùng móng vuốt nhỏ cào cổ Lục Ly.
- Được rồi, Tiểu Bạch, đừng làm rộn!
Lục Ly cười sờ lên đầu Tiểu Bạch nói:
- Nơi này có chút nguy hiểm, cho nên ngươi vẫn nên tiến vào bên trong Thiên Tà Châu đi, chờ khi nào hoàn toàn an toàn, ta lại thả ngươi ra.
- Hí hí!
Tiểu Bạch có chút ủy khuất kêu lên, Lục Ly không nhìn nó, ném Tiểu Bạch vào bên trong Thiên Tà Châu, lấy ra một đống Vân Thủy Tinh, cho Tiểu Bạch tùy ý ăn.
- Huyết Linh Nhi đi phía trước mở đường!
Lục Ly phất tay, hắn vận dụng Linh Ẩn Chiến Giáp. Cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm, nhiều người vào đây đều chết như vậy, Lục Ly không thể không cẩn thận. Lực phòng ngự của Thần Thi kinh người, đi phía trước mở đường không còn gì tốt hơn.
Dưới sự chỉ dẫn của Lục Ly, Huyết Linh Nhi chậm rãi đi về phía trước, Lục Ly đi theo đằng sau Thần Thi, thậm chí bước chân đều lần theo bước chân Thần Thi đi qua, không dám đi loạn các đường còn lại.
Vượt núi băng đèo, đi về phía trước trăm dặm, phía trước xuất hiện một tòa núi cao, tựa như lạch trời ngăn cản đường đi, sau khi Lục Ly xác định không có nguy hiểm liền để Thần Thi tiếp tục mở đường.
Toà núi cao này gần như không có đường, toàn là rừng cây tươi tốt và bụi gai, đối với Lục Ly và Thần Thi ngược lại không có áp lực. Thần Thi một đường mạnh mẽ đâm tới như đạn pháo, thân thể Lục Ly bay vọt lên thật cao, chân đạp lên lá cây hoặc là trên bụi gai là có thể tiếp tục bay đi.
- Chủ nhân, có biến!
Thần Thi bay vọt lên núi đỉnh trước tiên, vừa đi đã bất động, Huyết Linh Nhi truyền tin cho Lục Ly. Lục Ly theo sát phía sau, đứng ở bên người Thần Thi, ánh mắt hắn nhìn về phía trước, rất nhanh sắc mặt biến đổi.
Bạch cốt!
Phía trước là bình nguyên mênh mông vô bờ, Lục Ly liếc mắt nhìn phía trên bình nguyên, thấy có ít nhất mấy ngàn bộ hài cốt, rất nhiều hài cốt còn bị vỡ vụn. Ánh sáng nơi này vốn ảm đạm, nhìn thấy nhiều bạch cốt như vậy, càng làm cho người cảm thấy khủng bố hơn, có chút rợn cả tóc gáy.
- Những người này chết như thế nào.
Lục Ly quan sát mấy lần, sắc mặt càng thêm khó coi, bởi vì bên cạnh những bạch cốt này gần như không có vết tích chiến đấu. Lực phá hoại của Thần Linh rất mạnh, ví dụ như ngọn núi cao Lục Ly đang đứng lên, nếu như hắn muốn công kích, có thể nhẹ nhàng san bằng. Nhiều Thần Linh chết đi như vậy, khẳng định trước khi chết sẽ có chiến đấu.
Rất nhiều hài cốt đã bị phá hủy, còn có thể nhìn thấy trên mặt đất có vô số xương tay xương chân rơi vãi, điều này nói rõ rất nhiều thi thể bị nổ nát.
Xương cốt đều bị đánh nát, vậy khẳng định đã phát sinh chiến đấu, nhưng vì sao không có vết tích chiến đấu chứ.
Lục Ly đứng gần nửa canh giờ, vẫn không nghĩ ra, hắn suy nghĩ vung tay nói:
- Đi đường vòng, lách qua phía trước!
Nếu không biết nguy hiểm bắt nguồn từ nơi nào, cách làm an toàn nhất chính là lách qua khu vực nguy hiểm trước mặt, tìm một chỗ không có thi cốt mà đi qua.
Lục Ly để Thần Thi mở đường ở phía trước, đi sang bên trái toà đại sơn này, muốn vòng qua bình nguyên trước mặt. Toà đại sơn này rất dài, Lục Ly đi theo Thần Thi một nén nhang, vậy mà chưa đi đến điểm cuối của toà đại sơn này.
- Có chút không đúng.
Lục Ly lại nhìn sang bình nguyên phía trước, lọt vào trong tầm mắt vẫn là hài cốt khắp nơi, hắn cảm giác có chút không bình thường. Thời gian một nén nhang đủ cho hắn đi rất xa, mặc dù tốc độ không đạt đến trạng thái toàn thịnh, nhưng mấy ngàn dặm là vẫn được, vì sao phía trước vẫn có nhiều hài cốt như vậy?
- Không đúng!
Ánh mắt Lục Ly dừng ở phía trên một bộ hài cốt, xương ngực xương sườn bộ hài cốt kia bị đánh vỡ nát, xuất hiện một cái lỗ thủng to. Trước đó hắn đã nhìn qua bộ hài cốt này, vậy mà bây giờ vẫn còn ở phía trước.
- Huyễn trận!
Lục Ly nháy mắt, phất tay để Thần Thi tiếp tục tiến lên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào bình nguyên phía trước, muốn nhìn một chút xem lúc hắn di chuyển, cảnh vật ở phía trước có biến hóa hay không.
Quả nhiên!
Một nén nhang sau hắn nở nụ cười khổ, sau khi đi mấy ngàn dặm, cảnh vật phía trước liền biến hóa, nhưng bộ hài cốt này vĩnh viễn tồn tại. Bộ hài cốt có xương ngực xương sườn bị đánh nát bấy, một mực nằm an tĩnh ở phía trước trăm dặm.
Cảnh vật núi cao thay đổi, cảnh vật bình nguyên phía trước cũng thay đổi, thứ duy nhất không đỏi là hài cốt một mực ở phía trước.
Tình huống quái dị này khiến Lục Ly nghĩ mãi không ra, khả năng duy nhất chính là nơi này có một cái huyễn trận nghịch thiên, bất luận hắn đi như thế nào, muốn đi về phía trước thì nhất định phải thông qua khu vực hài cốt, nếu không cả đời sẽ bị vây chết ở đây.
- Nghỉ ngơi nửa canh giờ, xông vào một lần!
Lục Ly cắn răng, hắn không có khả năng chờ cả đời ở đây, Đồ Thần Điện Trì Hi Nhi Lục Linh Địa Hoàng Giới phải làm sao? Thiên địa linh khí nơi này vô cùng mỏng manh, tốc độ tu luyện ở đây quá chậm, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp ra ngoài, hoặc là chết ở đây.
- Xuống núi!
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Lục Ly điều chỉnh tâm tình tới trạng thái đỉnh phong, phất tay để Thần Thi dẫn đầu xuống núi. Tuy biết phía trước là núi đao biển lửa, nhưng hắn vẫn phải xông vào một lần. Nếu như một võ giả mất đi dũng khí đối mặt tử vong, vậy đời này sẽ trì trệ không tiến, vĩnh viễn tầm thường mà thôi.
Xuống núi rất nhẹ nhàng, không có gặp bất kỳ nguy hiểm nào, sau khi tiến vào bình nguyên Lục Ly không nhúc nhích, hắn khua tay nói:
- Huyết Linh Nhi, ngươi đi dò đường, tốc độ chậm một chút, có bất kỳ tình huống không thích hợp gì lập tức lui về!
Người trước đây chết quá quỷ dị, Lục Ly không thể không đề phòng. Thần Thi bắt đầu chậm rãi đi về phía trước, Lục Ly phóng thích thần niệm ra, cảm ứng tình huống ở bốn phía.
Trăm trượng, năm trăm trượng, ngàn trượng!
Sự tình khiến Lục Ly kinh ngạc đã xảy ra, Thần Thi một đường đi về phía trước, kết quả không có bất kỳ dị biến gì xuất hiện. Giờ phút này Thần Thi đã đi tới bên cạnh hai bộ hài cốt, không xuất hiện cục diện nguy hiểm như trong dự đoán của Lục Ly.