Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đến khi ra tới bên ngoài mười mét, Lục Ly phát hiện thế giới quái dị vừa rồi biến mất, hắn lại về tới trong hạp cốc.
- Hô hô!
Lục Ly thở phì phò từng ngụm từng ngụm, mồ hôi trên trán và lưng rơi như mưa, cả người xụi lơ ngồi dưới đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.
Mặc dù cuối cùng một kiếm vừa rồi không bổ trúng hắn, nhưng hắn lại cảm giác đi dạo một vòng bên Quỷ Môn Quan. Cảm giác này quá chân thực, chân thực đến mức hắn nghỉ ngơi một một nén nhang cũng chưa khôi phục lại.
- Tiếp tục!
Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Lục Ly lại đứng dậy đi đến chỗ đạo kiếm ngân kia. Dù sao lúc nào ở đây cũng có Tịch Diệt Hồn Ba công kích, tương đương Long Hồn thời thời khắc khắc giúp hắn tu luyện, coi như hắn không làm cái gì, thần lực và nhục thân đều đang tăng cường. Lãng phí một chút thời gian không quan trọng, nếu như có thể cảm ngộ đạo vận bên trong vậy thì kiếm lời lớn.
Đi đến gần vết kiếm, đạo kiếm ngân kia lại phát sáng lên, cảnh vật trước mắt Lục Ly biến đổi, bốn phía trở nên đen nhánh. Tiếp theo chân trời xuất hiện một tia sáng, một đạo kiếm mang mang theo thiên địa chi uy kinh khủng gào thét tới.
- Huyết Linh Nhi!
Rất nhanh, Lục Ly phát ra một tiếng kêu sợ hãi, Thần Thi bắt lấy Lục Ly lui ra như thiểm điện, toàn thân Lục Ly lại run rẩy một lần nữa, ngồi liệt trên mặt đất thở hồng hộc.
Lần này hắn nghỉ ngơi nửa canh giờ, nhưng không có vội vã đi đến bên vết kiếm, mà ngồi xếp bằng ngay tại chỗ bắt đầu suy nghĩ.
Trải qua hai lần, Lục Ly tin tưởng một điểm, bên trong đạo kiếm ngân này có đạo vận, một kiếm này là một loại sát chiêu rất mạnh, bên trong sát chiêu ẩn chứa một loại đạo vận cường đại. Nếu như có thể tìm hiểu được loại đạo vận này, đối với Lục Ly khẳng định có trợ giúp vô cùng lớn.
Thế nhưng có một vấn đề!
Lục Ly nhìn hai lần, nội tâm cũng không có xúc động quá mãnh liệt, nói cách khác hắn biết bên trong có đạo vận, nhưng không cách nào bắt lấy tia đạo vận kia, không cách nào dung nhập vào bên trong đạo vận này, cứ như vậy muốn lĩnh hội độ khó sẽ càng lớn.
- Chẳng lẽ ta thoát ra quá sớm phải chờ một kiếm kia hoàn toàn bổ xuống, mới có cảm xúc mãnh liệt.
Lục Ly đưa ra một cái giả thiết to gan, nhưng rất nhanh hắn đã bác bỏ loại ý nghĩ này. Một kiếm kia cho người ta cảm giác quá chân thực. Nếu như hắn dám để một kiếm kia bổ xuống không lùi, hắn tin tưởng linh hồn mình sẽ bị xé rách, cuối cùng hồn phi phách tán, lập tức mất mạng.
Ngộ nhỡ đây chính là quỷ kế của Quỷ Vương thì sao? Ngộ nhỡ đây chính là cạm bẫy thì sao? Lục Ly vì ham muốn tham ngộ đạo vận, linh hồn bị xé nứt, vậy sẽ chết oan.
Nhưng nếu như thanh kiếm kia không hoàn toàn bổ xuống, Lục Ly sẽ không cách nào cảm ngộ, không cách nào gây raxúc động sâu trong linh hồn, tiếp theo không cách nào cảm ngộ loại đạo vận này.
- Mặc kệ, tiếp tục nếm thử đi, một lần không được thì trăm lần, trăm lần không được thì vạn lần, dù sao hiện tại ta cũng có nhiều thời gian.
Sau khi ngồi xếp bằng một lát Lục Ly đứng dậy, hắn vẫn không dám mạo hiểm, không dám để cho đạo kiếm mang kia bổ xuống. Ngộ nhỡ linh hồn hắn bị đánh vỡ, vậy sẽ không có cơ hội gì nữa.
Cho nên hắn tình nguyện dùng nhiều thời gian một chút, dù sao chờ đợi ở đây cũng rất thoải mái, thần lực và nhục thân lại không ngừng tăng cường. Chờ đợi ở đây mấy năm đoán chừng thần lực có thể nhẹ nhàng đạt tới cấp bậc Đại Năng Thần Giới, nhục thân cũng sẽ tăng phúc lên mấy chục lần.
Cứ như vậy...
Lục Ly hết lần tới lần khác đi quan sát đạo kiếm mang kia, ý đồ cảm ngộ một vài thứ từ bên trong, mỗi lần không đợi trường kiếm bổ xuống, hắn sẽ phát ra tiếng kêu sợ hãi để Thần Thi mang theo hắn lui ra phía sau.
Mười lần, trăm lần, nghìn lần...
Thời gian trôi qua ba tháng, nhưng Lục Ly vẫn không thu hoạch được gì. Hắn chuyển đổi mạch suy nghĩ, đi đến chỗ một cái trảo ấn cách đó không xa, mặc dù Tịch Diệt Hồn Ba bên này yếu một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều.
Ở chỗ này, Lục Ly cũng chỉ có thể kiên trì mấy hơi thời gian là không chịu được, phải bảo Thần Thi mang mình lui về sau. Nơi này cũng vô cùng nguy hiểm, nếu như Lục Ly không lui lại, hắn sẽ cảm giác linh hồn bị tươi sống kéo từ trong đầu ra ngoài.
Lần lượt tiến vào, lần lượt rút lui, thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt một năm đã đi qua.
Lục Ly tiến vào thế giới bên trong Quỷ Vương Điện đằng đẵng bốn năm, ngoại trừ thần lực nhục thân và linh hồn tăng cường không ít ra, phương diện chân ý không có bất kỳ tiến bộ gì.
- Chẳng lẽ thật sự phải mạo hiểm!
Lục Ly ngồi ở xung quanh vết kiếm một ngày, một năm qua hắn không biết mình đã tiến vào thế giới kì dị kia bao nhiêu lần. Mỗi lần đều có cảm ứng và xúc động mơ hồ, nhưng không cách nào bắt lấy chân lý đạo vận, cho nên thời gian một năm này hắn vô công trở lại.
Nếu như chỉ dựa vào thần lực và nhục thân tăng lên, mà muốn chống đỡ thiên địa chi lực trên cầu treo trấn áp, muốn kháng cự khói mù hóa thành kiếm trận, đoán chừng Lục Ly không có mấy trăm năm thì đừng phí sức.
Vì vậy muốn nhanh chóng ra ngoài, thì chỉ có thể cảm ngộ chân ý, vậy nên hắn chỉ có thể mạo hiểm!
Đương nhiên, Lục Ly cũng không phải là một chút sức tự vệ cũng không có, hắn có Long Hồn. Có Long Hồn che chở, những năm này linh hồn của hắn đều chưa từng xuất hiện bất cứ chuyện gì, coi như lần này xảy ra chuyện, hắn tin tưởng Long Hồn cũng sẽ bảo vệ hắn không chết.
- Huyết Linh Nhi, sau khi ta hét lên kinh ngạc, qua hai hơi thở thời gian các ngươi mới mang ta lui ra phía sau!
Lục Ly hạ quyết tâm, đứng lên dặn dò:
- Nếu như ta chết ở chỗ này, vậy thì cỗ Thần Thi này triệt để thuộc về ngươi, chính ngươi tự nghĩ biện pháp ra ngoài đi.
Huyết Linh Nhi không có tình cảm phức tạp như của nhân loại, nhưng không có nghĩa là nó không có tình cảm. Ở cùng Lục Ly lâu như vậy, Lục Ly là một chủ nhân hợp cách, nó vốn có thể rời đi, nhưng cuối cùng lựa chọn tiếp tục đi theo Lục Ly.