Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly dùng thần niệm quan sát bốn phía, sau khi xác định bên trong cái ốc đảo này không có ai, hắn khẽ vuốt cằm, sờ lên khuôn mặt vô cùng bẩn của Trì Hi Nhi nói:
- Muốn tắm rửa?
Trì Hi Nhi ngượng ngùng nhẹ gật đầu, cụp mí mắt xuống, mặc dù bẩn thỉu, nhưng mỹ nhân xấu hổ vẫn rất động lòng người.
- Chờ một chút, ta giúp muội bố trí một cái cấm chế.
Lục Ly cưng chiều sờ lên đầu Trì Hi Nhi, thân thể bay đi, trận thạch trong tay bay loạn, rất nhanh đã bố trí một cái cấm chế đơn giản.
- Ông!
Lục Ly thu Lung đạo nhân vào trong Thiên Tà Châu, sau đó mỉm cười nói:
- Muội vào trong cấm chế đi, ca ở bên ngoài hộ pháp giúp muội.
- Cảm ơn ca!
Trì Hi Nhi cười ngọt ngào, xông vào trong cấm chế, Lục Ly đánh ra một đạo thần lực, một cái vòng bảo hộ màu trắng xuất hiện, bao phủ Trì Hi Nhi và một nửa đầm nước đi vào.
- Hí hí!
Tiểu Bạch từ ống tay áo Lục Ly chui ra ngoài, chạy đến nửa đầm nước còn lại, vui sướng tắm rửa. Lục Ly hơi suy nghĩ thân thể cũng bay đi, cứ như vậy mặc áo bào xông vào trong đầm nước.
Tùy ý tắm rửa một phen, áo bào trên người Lục Ly vỡ vụn, tiếp theo một cái áo bào khác xuất hiện, nhanh chóng mặc vào, thân thể Lục Ly bay vụt lên, xếp bằng ở trên đồng cỏ nghỉ ngơi.
- Ầm ầm!
Mặc dù cấm chế ngăn cách ánh mắt và thần niệm dò xét, nhưng không có ngăn cách âm thanh, bên này đầm nước truyền đến tiếng nước ào ào, rõ ràng là Trì Hi Nhi đang tắm.
Trong đầu Lục Ly tự động hiện lên cảnh tượng mỹ nhân đi tắm, nhưng nội tâm hắn không có quá nhiều ham muốn, ngược lại nhiều hơn chính là nhu tình.
Hắn thật sự coi Trì Hi Nhi như muội muội, cũng không có nửa điểm tình yêu nam nữ. Trì Hi Nhi có rất nhiều phẩm chất tốt đẹp trên thế giới này, giống như là một khối tịnh thổ tinh khiết, có thể khiến người khác không tự chủ được muốn che chở và yêu thích.
Qua qua ba nén hương thời gian, Trì Hi Nhi mới đi ra, vừa mới tắm rửa qua, làn da phấn hồng, mái tóc vẫn ướt, nàng mặc một cái váy dài trắng noãn, khiến nàng vừa thánh khiết lại vũ mị, rất động lòng người.
Trì Hi Nhi có một ít ngượng ngùng của thiếu nữ, đi đến bên cạnh Lục Ly ngồi xuống, xấu hổ kêu một tiếng:
- Ca!
- Ừ!
Lục Ly mỉm cười, nói:
- Ở đây nghỉ ngơi một chút đi, đoán chừng tiếp theo sẽ không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, muội hảo hảo ngủ một giấc.
- Vâng!
Trì Hi Nhi khôn khéo gật đầu, sau đó chủ động tựa vào trên vai Lục Ly nhắm mắt lại. Lục Ly nghĩ nghĩ đưa tay ôm bả vai Trì Hi Nhi. Ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên thân Trì Hi Nhi tản ra, nội tâm Lục Ly một mảnh bình an, ánh mắt ngước nhìn bầu trời. Giờ phút này đã là hoàng hôn, chân trời nơi xa chiếu rọi lên một mảnh đỏ hồng, đẹp không sao tả xiết.
Rất nhanh Trì Hi Nhi đã ngủ thiếp đi, Lục Ly nghĩ nghĩ, đặt thân thể nàng xuống, để nàng nằm thẳng trên đồng cỏ. Gối đầu nàng lên đùi của hắn, như này ngủ sẽ dễ chịu hơn một chút.
Sắc trời dần dần tối lại, màn đêm nuốt Lục Ly Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch nằm ở bên cạnh vào. Tối nay không có một chút ánh sáng, vô cùng đen tối, trên đỉnh đầu mây đen dày đặc, giống như lúc nào cũng có thể có mưa rào tầm tã rơi xuống.
Lục Ly không bế quan, cũng không ngủ, cứ an tĩnh ngồi xếp bằng như vậy, trong đầu hắn suy tính con đường tương lai của mình, suy tính các loại khả năng.
Càng suy nghĩ, hắn càng cảm giác mệt mỏi.
Coi như hắn trở thành Chí Tôn Thần Giới, muốn giết trở lại Thần Giới sợ là cũng không được, Cửu Đại Thần Vương đều là tồn tại siêu việt Chí Tôn Thần Giới phổ thông.
Vì cái gì Cửu Đại Thần Vương không mang theo đại quân đánh tới Thần Giới, rất rõ ràng, bởi vì tứ đại thế lực siêu thần mạnh đến mức đáng sợ.
Mặc dù hắn ở Thần Giới đối kháng với một trong tứ đại thế lực siêu thần là Thần Tượng Tông, nhưng Thần Tượng Tông chỉ triển lộ một góc của băng sơn. Một khi triển lộ ra toàn bộ thực lực, sẽ giống như một tòa núi cao không cách nào vượt qua, không cách nào ngăn cản, không cách nào chống lại!
Một người chiến đấu, rất cô độc, rất mệt mỏi. Chớ nói chi là một người muốn đối kháng cùng toàn bộ Thần Giới, như thế càng khó hơn so với lên trời, lúc này sâu trong linh hồn Lục Ly hiện lên một loại cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Ngồi bất động một đêm, bầu trời phía đông đã tảng sáng.
Một tia sáng xé rách toàn bộ đêm tối, khiến đôi mắt Lục Ly đột nhiên sáng rực rỡ. Lúc này Trì Hi Nhi cũng tỉnh lại, nàng ngáp một cái ngồi dậy, sau đó để lộ ra nụ cười tuyệt mỹ.
Nhìn thấy ánh sáng tinh mơ phía xa, nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ của Trì Hi Nhi, cảm giác mệt mỏi trong nội tâm Lục Ly lập tức bị quét sạch sành sanh.
Nhân sinh vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp, vì bảo vệ những thứ tốt đẹp này, Lục Ly nói với mình không thể lười biếng, phải từng bước một tiến lên, thẳng đến khi đi đến điểm cuối cùng, thẳng đến khi đạp lên đỉnh Thần Giới!
Sau khi tỉnh lại, tiếp tục tiến lên, lần này chỉ đi về phía trước một canh giờ, đã gặp phải cấm chế, hơn nữa cấm chế này có thể nhìn thấy từ xa.
Ngoài trăm dặm xuất hiện một dòng sông, bên trong dòng sông này không phải là nước, mà là hạt cát. Bên kia lưu sa đang chầm chậm lưu động, nhìn qua cũng cảm giác được một loại nguy hiểm không hiểu, hết lần này tới lần khác đầu lưu sa hà này lại không nhìn thấy phần cuối, giống như một cái rãnh trời ngăn ở phía trước.
- Đi vòng qua được không.
Lục Ly nhíu mày hỏi thăm một tiếng, Lung đạo nhân lại cười khổ lắc đầu nói:
- Không vòng qua được, đầu Lưu Sa Hà này rất nổi danh ở Cổ Ma Tử Địa, gặp phải Lưu Sa Hà, căn bản không vòng qua được, chỉ có thể phá hoặc cưỡng ép vượt qua.
- Ồ!
Lục Ly hứng thú nhìn dòng sông lưu chuyển phía xa vài lần, hỏi:
- Cái Lưu Sa Hà này rất nguy hiểm sao?
- Đương nhiên!
Lung đạo nhân gật đầu nói:
- Dòng sông này có thể thôn phệ võ giả, nghe nói Thần Linh gặp phải Lưu Sa Hà chỉ có thể quay đầu, tuyệt đối không qua được. Nếu như cưỡng ép xuyên qua sẽ bị Lưu Sa Hà thôn phệ đi vào, bị vây khốn cả đời, thậm chí chết ở bên trong.