Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhanh Lục Ly đã cảm nhận được câu nói này, tiếp tục đi về phía trước hơn mười dặm, lúc còn cách bờ sông mười dặm, chỉ cần cho hắn mấy hơi thời gian là hắn có thể nhẹ nhàng vượt qua.
Đúng vào lúc này, đột nhiên Lưu Sa phía dưới nổi lên sóng gió, tiếp theo hai cái cốt thủ từ trong Lưu Sa xuất hiện, bắt hai chân Lục Ly lại dùng sức kéo xuống.
- Thứ gì?
Lục Ly căn bản không cảm nhận được dao động phía dưới Lưu Sa, hai cái cốt thủ này xuất hiện cực kỳ quỷ dị, hắn bị dọa đến nhảy lên một cái. Thế nhưng với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, lăn lộn giữa gianh giới sinh tử đã luyện thành bản năng tự cứu hắn.
Đổi lại là người bình thường, phản ứng trước tiên là cầm binh khí đánh xuống cánh tay phía dưới, mượn cơ hội chạy trốn.
Lục Ly không làm như vậy, Đồ Ma Đao trong tay hắn loé lên, một đạo hàn khí gào thét bay xuống, khiến tốc độ lôi kéo của cốt thủ phía dưới trở nên chậm.
Cùng lúc đó một cánh tay khác của hắn phất động như thiểm điện, tiếp tục điều tập không gian chi lực trấn áp. Chờ cốt thủ bất động, lúc này hắn mới dùng Đồ Ma chiến đao nặng nề bổ tới chỗ cốt thủ.
- Phanh!
Một đạo hỏa quang sáng lên, vậy mà bộ cốt thủ kia không bị nứt vỡ, ngược lại truyền ra âm thanh kim thiết đụng nhau, cảm giác như bổ vào bên trên hàn thiết.
- Đây là vật gì?
Lục Ly rất kinh ngạc, nếu như là khôi lỗi, thì ai đang khống chế hài cốt công kích mình, nếu như không phải là khôi lỗi, làm sao xương cốt người chết lại chủ động công kích người.
Lục Ly không nghĩ ra, hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nữa, đột nhiên Đồ Ma Đao trong tay hắn đánh ra mười mấy đao, mượn nhờ lực phản chấn rốt cục thoát khỏi cốt thủ, thân thể bay lên trời.
- Đi!
Lục Ly không cách nào khống chế tình huống bốn phía, dẫn đến không gian chi lực nhiễu loạn, cái cốt thủ kia lại lao ra như thiểm điện, hai ngón tay dài đến nửa thước, cũng không biết là hài cốt của sinh vật nào.
- Xuy xuy!
Lục Ly bổ ra một đao, hàn khí trên đao lan tràn ra, để tốc độ cốt thủ giảm bớt lần nữa. Thân thể của hắn hóa thành lợi kiếm nhanh chóng phóng về phía bờ sông.
- Phanh!
Một đường chạy vội mà đi, bên trong Lưu Sa không ngừng nhô ra từng cái cốt thủ, những cái cốt thủ kia chộp về phía hắn như thiểm điện. May là hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, mỗi lần đều kịp thời bổ ra hàn khí, làm chậm tốc độ những cái cốt thủ này lại.
- Hưu!
Rốt cục cũng chạy vội lên được bờ sông, hắn như trút được gánh nặng há mồm thở dốc, hắn quay đầu nhìn một cái, phát hiện cốt thủ biến mất.
Nhưng đột nhiên lúc này Lưu Sa giữa sông lại phun trào, tiếp theo một cái đầu lâu to lớn thò ra, trong mắt lóe lên ánh sáng u lam, từ xa nhìn Lục Ly, rồi nhanh chóng chìm vào Lưu Sa phía dưới.
- Hít!
Sau lưng Lục Ly bốc lên hơi lạnh, có cảm giác rợn cả tóc gáy. Hắn cảm giác đầu lâu kia giống như có sinh mệnh, nếu như vừa rồi đầu lâu toàn lực công kích hắn, rất có thể giờ phút này hắn đã bị vây ở dưới Lưu Sa, hoặc là sớm chết đi.
Thế mà bên trong Lưu Sa Hà cất giấu một bộ khô lâu cường đại, hơn nữa dường như cái khô lâu này còn có linh trí, sự tình kinh dị như thế nếu không phải Lục Ly tự mình gặp được, chắc chắn hắn sẽ không tin tưởng.
Bản thân Lục Ly cũng có một cỗ khô lâu, loại khôi lỗi này, vận dụng bí thuật cường đại luyện chế xác người hoặc là thú thi mà thành, làm sao thứ này có thể có linh trí.
Sở dĩ cảm thấy cái khô lâu kia có linh trí, là vì lúc Lục Ly và khô lâu liếc nhau một cái, Lục Ly phát hiện trong mắt nó có tình cảm của nhân loại. Rõ ràng ánh mắt kia đang nói với Lục Ly, hắn cố ý thả Lục Ly một lần, lưu lại hắn một mạng.
Xúc tu Huyết Linh Nhi rất dài, vừa rồi dò xét ra cự ly rất xa, nhưng cũng không có bất luận phát hiện gì. Một bộ khô lâu lớn như thế, vậy mà Huyết Linh Nhi không có bất kỳ cái cảm ứng gì. Hơn nữa vừa rồi có rất nhiều cốt thủ, chẳng lẽ có rất nhiều khô lâu.
Nghĩ đến Lưu Sa Hà có rất nhiều khô lâu cường đại ẩn nấp, Lục Ly lại có cảm giác không rét mà run, vừa rồi hắn quá bất cẩn, may mắn vận may không tệ, nếu không hậu quả khó mà lường được.
Đến cùng Lưu Sa Hà ẩn giấu đi bí mật gì, bộ khô lâu kia có linh trí hay không, nếu có linh trí vậy vì sao khô lâu này lại tha cho mình một lần?
Rất nhiều nghi vấn hiện lên ở trong đầu Lục Ly, hắn suy tư một lát lắc đầu rời đi. Đã không nghĩ ra, lại không cách nào đi xuống phía dưới Lưu Sa Hà dò xét, đi tìm hiểu cái này cũng không có ý nghĩa, trở về nếu như gặp phải Lưu Sa Hà cẩn thận một chút là được.
Tiếp tục tiến lên, phía trước vẫn là hoang mạc mênh mông vô bờ như cũ, đến bên này không có nóng bức như trước, nhưng gió lại lớn hơn rất nhiều, cát vàng bay múa đầy trời, khiến tầm nhìn trở nên giảm đi rất nhiều.
Lục Ly thả Thần Thi ra, đồng thời cũng thả Lung đạo nhân ra, Trì Hi Nhi và Tiểu Bạch không được ra ngoài. Tránh việc đột nhiên tiến vào địa phương nào đó mà Thiên Tà Châu bị áp chế, đến lúc đó không có cách nào thu các nàng đi vào.
- Chủ nhân, có lẽ chúng ta đã qua khu vực bên ngoài.
Lung đạo nhân nhắc nhở một câu, ý tứ rất rõ ràng, sau khi đến bên này mức độ nguy hiểm sẽ bắt đầu tăng lên, các loại cấm chế sẽ trở nên càng ngày càng nhiều. Đương nhiên cũng có sẽ bảo địa và bảo vật xuất hiện, tất cả phải nhờ vào vận may.
Lục Ly khẽ vuốt cằm, thần niệm một mực dò xét bốn phía, trong tay xách theo Đồ Ma Đao, trong tay áo một cánh tay khác cất giấu hai viên Lôi Thần Nộ. Trước đó xuất hiện qua một chút tình huống, không gian giới chỉ đều không thể sử dụng, Lục Ly không thể không phòng.
Sau khi đi một canh giờ, địa hình phía trước thay đổi. Không còn là sa mạc mênh mông vô bờ, mà biến thành sa mạc, Lục Ly đứng từ xa nhìn lại, thấy được cuối tầm mắt có vô số thạch phong đứng vững.
- Những thạch phong này có vấn đề!