Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Từ đằng xa, ánh mắt người này khóa chặt Lục Ly, mặc dù trên thân không mang theo sát ý nồng đậm, nhưng Lục Ly vừa nhìn liền có thể nhận ra, người này tuyệt đối kẻ đến không thiện, rất có thể là nhắm đến Thần Sơn.
…
Phu nhân khoác một bộ trường bào màu xanh da trời, áo choàng giống như làm từ tơ lụa, dán chặt lấy thân thể, tôn lên đường cong ma quỷ, nhìn vô cùng dụ người.
Người này hẳn là xuất thân đại gia tộc, từ nhỏ dưỡng thành một loại quý khí, khí chất này không phải tùy tiện là có thể bồi dưỡng ra được. Mà nhất định phải trải qua nhiều năm hun đúc, tựa như Bàn Vũ Thấm, cũng tựa như Thanh Loan.
Nam phải cùng dưỡng, nữ phải phú dưỡng!
Câu này thật ra cũng có cái lí riêng của nó, nếu nam hài tử không trải qua một ít khổ sở khó khăn, vĩnh viễn không cách nào trở thành nam nhân đỉnh thiên lập địa. Trong khi nếu nữ hài tử từ bé đã được đến giáo dục và điều kiện sinh hoạt đủ tốt, sẽ càng dễ dưỡng ra khí chất hơn người.
Nữ tử an tĩnh đứng đó, hệt như trăng sáng treo cao trên trời, điểm hấp dẫn nhất của nàng phải kể đến đôi tròng mắt như trân châu. Với nữ tử bình thường, thời thiếu nữ là giai đoạn có linh khí nhất, đến sau dần bị tục thế mài mòn mới từ từ mất đi loại linh khí này.
Nữ tử trước mắt mặc dù thoạt nhìn như là phụ nhân, đôi mắt lại có linh khí của thiếu nữ, bởi thế càng dễ khiến người chú ý, Lục Ly chỉ vẻn vẹn nhìn nàng một cái, lại phỏng chừng cả đời đều khó quên.
Đương nhiên, một tên Thần Giới Chí Tôn, muốn người quên đi cũng khó.
- Có nên đi ngay lập tức không?
Lục Ly trầm ngâm, hắn cách phu nhân kia chừng hơn mười dặm, nếu hắn trực tiếp vẽ trận, có lẽ vẫn đủ thời gian thoát đi. Một khi Phi Độ Hư Không, lập tức sẽ thoát ra ngoài ức vạn dặm, dù là Thần Giới Chí Tôn cũng đuổi không kịp.
Hắn trầm tư thoáng chốc, lại không lập tức đi ngay, một là nơi đây chưa tính thuộc khu vực biên giới Cổ Ma tử địa, không gian cực kỳ không ổn định. Hai là trước kia hắn cũng không phải không từng trấn áp qua Thần Giới Chí Tôn, hắn có ba tòa Thần Sơn, hoàn toàn đủ sức đánh một trận. Hơn nữa hắn có cảm giác, thân phận địa vị phu nhân này hẳn rất cao, chắc không đến nỗi động một tí liền giết người.
Bởi thế Lục Ly đứng im không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cứ thế từ xa xa đối mặt với quý phụ nhân kia.
Trong tay hắn hiện ra một tấm ngọc phù, đây là cơ quan truyền tống tới Thạch Lâm. Lúc trước hắn từng bố trí một truyền tống trận ở trong Thạch Lâm, nếu tình hình không đúng hắn liền có thể vận dụng ngọc phù này trốn đi.
- Lục Ly đúng không?
Bên kia, phu nhân thấy Lục Ly không thốt nửa lời, đột nhiên khẽ cười nói:
- Có gan lên núi tâm sự không?
Một nữ nhân xinh đẹp hỏi một nam nhân có gan hay không? Ý khích tướng trong đó rất nồng, huyết tính trong thân Lục Ly cháy lên, hắn rảo bước đi đến tiểu sơn, sau lưng ba tòa Thần Sơn vờn quanh, mái tóc bạc phất phới, khiến hắn toát ra một phen khí tức quỷ mị khác thường.
Hắn từng bước đi đến tiểu sơn, mắt nhìn chằm chằm phu nhân, tròng mắt trong veo, không có bất kỳ chút tình tự ba động nào, mặc dù ánh mắt vẫn hiện rõ vẻ tán thưởng dung mạo tuyệt đỉnh của nữ tử kia.
Phu nhân không có bất kỳ cử động nào, khóe miệng ngậm lấy ý cười thản nhiên, trước kia trên thân còn có sát khí nhàn nhạt, nhưng lúc này đã hoàn toàn biến mất, hệt như người bạn cũ đang tùy ý chờ đợi Lục Ly đi lên.
Hưu!
Đến trước tiểu sơn, chân sau Lục Ly khẽ điểm, tung mình bay vụt lên đỉnh tiểu sơn, đứng ở trước mặt phu nhân cách khoảng chừng trăm trượng. Cự ly như thế nếu Thần Giới Chí Tôn thật muốn động thủ, Lục Ly khả năng đến cả phản ứng đều không kịp.
Thần tình Lục Ly không có một tia cải biến, đi lên còn khẽ khom lưng tay nói:
- Lục Ly gặp qua đại nhân.
- Đại nhân?
Giọng phu nhân rất êm tai, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, trong mắt như có sóng biếc lưu chuyển, hỏi:
- Ngươi còn hành lễ với ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta tìm đến gây sự, còn dám dựa gần thế này?
Lục Ly khẽ cười nói:
- Hành lễ với ngươi là vì tôn trọng thực lực của ngươi, là võ giả tôn kính cường giả. Còn dựa gần ngươi thế này... nếu ngươi thật muốn ra tay, cách ngươi trăm trượng hay cách năm trăm trượng thì có khác gì nhau?
- Ha ha!
Phu nhân khẽ gật đầu, ưu nhã cười lên, nàng thoáng ngừng một lát rồi mới nói tiếp:
- Tự giới thiệu về mình một chút, ta tên Lăng Thanh Diễn, hôm nay đặc ý tới đây tìm ngươi.
- Lăng Thanh Diễn?
Lục Ly nhíu nhíu mày, cái tên này rất xa lạ, hắn cũng không biết thân phận cụ thể của nữ tử này. Hắn đến U Yến chi địa chưa quá lâu, lại không thích nghe ngóng tên họ cường giả tại U Yến chi địa, bởi thế hoàn toàn không biết gì cả, hắn nhún vai một cái nói:
- Lăng tiểu thư, xin hỏi tìm ta có chuyện gì không?
- Tiểu thư, phốc...
Lăng Thanh Diễn cười lên, sóng mắt lưu chuyển, có vẻ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Lục Ly nói:
- Ngươi không biết thân phận ta? Còn dám gọi tiểu thư?
Lục Ly ngơ ngác chớp chớp mắt, có chút lúng túng nói:
- Thật xin lỗi, Lăng đại nhân, ta không quá hiểu rõ về tình hình ở U Yến chi địa, không biết Lăng đại nhân tới từ nơi nào?
- Yến Vương Phủ!
Lăng Thanh Diễn khẽ nhấp hé môi, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết Yến Vương Phủ?
- Cái này thì biết!
Lục Ly khẽ gật đầu, song vẫn không nghĩ quá nhiều, trực tiếp hỏi:
- Lăng đại nhân tìm ta có chuyện gì? Cứ nói thẳng đi.
- Cướp bảo vật của ngươi!
Lăng Thanh Diễn bình tĩnh nói, thấy Lục Ly nghe xong vẫn mặt không đổi sắc, đứng im bất động, nàng không khỏi hiếu kì hỏi:
- Ngươi không sợ ta? Hay là ngươi tự nhận có năng lực đương cự được với ta?
- Ngươi đề cao ta quá.
Lục Ly nhìn chăm chăm vào mắt Lăng Thanh Diễn, nói:
- Nếu đại nhân muốn cướp, ta chỉ có thể chấp nhận số phận, chẳng qua, đại nhân là Thần Giới Chí Tôn, đại nhân hẳn không vừa mắt bảo vật của ta mới đúng? Bằng không sao lại còn nhiều lời với ta đến vậy? Hơn nữa ta cảm thấy đại nhân không có ác ý.
- Con người ngươi đúng là rất thú vị.