Giọng nói Dạ Tra vang lên, tâm niệm Lục Ly lặng lẽ tập trung vào bình nhỏ, khắc sau giới chỉ sắt màu đen lóe lên quang mang, một chiếc bình ngọc xuất hiện giữa không trung trên đầu giới chỉ.
Lục Ly giật nảy mình, không dám đi tiếp bình ngọc, chiếc bình lập tức rơi rớt trên bàn.
- Cái này, cái này... đây chẳng lẽ là Không Gian Giới Chỉ trong truyền thuyết?
Lục Ly không dám xác định hỏi, hắn đã từng thấy qua trên tay Minh Vũ cũng có một chiếc giới chỉ, như làm ảo thuật biến ra một tấm ngọc phù. Đến sau hắn hỏi dò qua Liễu Di, biết được đó là Không Gian Giới Chỉ trong truyền thuyết.
Dạ Tra gật đầu nói:
- Đây đích xác là một chiếc Không Gian Giới Chỉ, chẳng qua ta sợ ngươi bị người đoạt mất mới luyện chế lại một phen, hiện tại người ngoài nhìn không ra đây là Không Gian Giới Chỉ. Giới chỉ này không tính quá quý trọng, nhưng phỏng chừng rất nhiều người ở Bắc Mạc đều không có, bởi thế lúc sử dụng Không Gian Giới Chỉ ngươi phải cẩn thận, đừng để cho người ngoài nhìn thấy.
- Ừ ừ!
Lục Ly vội khẽ gật đầu, dị bảo như thế mà bị người biết, khẳng định sẽ bị cướp đoạt. Chí ít đám người Hứa Diệu Dương đều không có, Hứa Trần và Bạch Hạ Sương tựa hồ có đeo giới chỉ, lại không biết có phải Không Gian Giới Chỉ hay không.
- Đây là đan dược gì?
Lục Ly cầm lấy bình ngọc mở nắp, đổ ra một viên, phát hiện là một viên đan dược màu hồng phấn, mùi hương xộc mũi, nhìn qua rõ ràng có vẻ tốt hơn cả Thiên Huyền Đan, mùi thơm cũng càng đậm.
- Đây là Thanh Loan Đan, một loại đan dược do Thanh Loan Tộc chúng ta tự mình luyện chế.
Dạ Tra giải thích nói:
- Đan dược này có thể gia tăng tốc độ tu luyện năm mươi lần, có những đan dược này ngươi hẳn sẽ rất dễ dàng tu luyện tới Thần Hải Cảnh đỉnh phong.
- Năm mươi lần!
Thiên Huyền Đan mới mười mấy lần, nhờ có răng thú mà được tăng cường đến hai mươi mấy lần, Thanh Loan Đan này dược lực càng mạnh, tốc độ tu luyện càng là gấp mấy lần, hắn nhất định sẽ tu luyện càng nhanh.
- Đa tạ Dạ tộc trưởng.
Lục Ly đứng dậy cúc cung một cái thật sâu, Dạ Tra mỉm cười đỡ lấy Lục Ly nói:
- Ngươi là người Tiên Tổ chọn trúng, vậy chính là Thánh Chủ của chúng ta. Đừng nói chút đan dược này, linh tài mà tộc ta có đều có thể cho Thánh Chủ. Chẳng qua bây giờ thực lực Thánh Chủ quá yếu, cho Thánh Chủ, ngược lại sẽ hại ngươi.
- Ừm ừm.
Lục Ly hiểu ý Dạ Tra, hắn nhớ tới trong giới chỉ còn có Thiên Xà Quả bèn nói:
- Dạ tộc trưởng, ngươi cho ta một trái Thiên Xà quả, ta cầm đi bán cũng sẽ rất dễ bị người nhớ kỹ.
Một trái Thiên Xà Quả giá trị bốn năm ngàn vạn Huyền Tinh, hơn nữa có tiền cũng không mua được, Lục Ly cầm đi bán rất dễ bị người điều tra, sau đó truy sát.
- Đây cũng là vấn đề!
Dạ Tra nghĩ nghĩ một lát, sau đó thử thăm dò hỏi:
- Hay là Thánh Chủ ở lại chỗ chúng ta tu luyện tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong rồi hẵng đi ra? Chúng ta có thể cung cấp cho ngươi hết thảy tài nguyên tu luyện cần thiết, chỉ cần thiên thư Thánh Chủ không kém, nhiều nhất ba mươi năm liền có thể tu luyện tới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong.
- Ba mươi năm?
Lục Ly lắc đầu, thời gian như thế quá lâu, hơn nữa một mực ngẩn ở đây thì Liễu gia làm thế nào? Liễu gia mà không có cách gieo trồng Huyết Trùng Quả, Hỏa Tiên Chi, Âm Minh Căn, không có Huyền Tinh thu nhập, không có Thiên Đà Tử Lục Ải Nhân, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị thế lực khác hủy diệt.
Lại nói...
Vạn nhất Lục Linh trở về tìm hắn thì sao?
Nếu không tìm thấy hắn, Lục Linh liệu có thương tâm tuyệt vọng mà tự sát? Ba mươi năm quá lâu, Lục Ly cũng chưa hề hoàn toàn tiêu trừ cảnh giác với Thanh Loan Tộc, hắn không dám ngẩn ở chỗ này quá lâu.
Dạ Tra thấy Lục Ly cự tuyệt, trầm ngâm một phen, sau đó ánh mắt đột nhiên sáng ngời nói:
- Có, Lão Nhị, đi mang mặt nạ Quỷ Sát lại đây.
- Ừ.
Một tên lão giả như quỷ ảnh bay ra, thoáng chốc liền trở lại, trên tay nhiều thêm một chiếc mặt nạ Lệ Quỷ màu đen, Dạ Tra đưa cho Lục Ly nói:
- Đây là Huyền khí Thiên giai, sau khi ngươi luyện hóa đeo lên, trừ Quân Hầu Cảnh ra, không ai có thể phát hiện dung mạo, đồng thời cũng không thăm dò ra được cảnh giới ngươi.
- Đồ tốt!
Lục Ly nhận lấy, dùng Huyền khí quán chú vào trong, lát sau mặt nạ sáng lên bạch quang, Lục Ly mang lên, mặt nạ lập tức dán lên mặt Lục Ly không rơi xuống. Lục Ly cũng không có bất kỳ cảm giác trọng lượng nào, tựa hồ trên mặt chẳng hề đeo gì cả.
Trọn cả khuôn mặt hắn đều bị mặt nạ che khuất, chỉ lộ mỗi đôi mắt, hơn nữa hắn cảm giác được trên thân tràn ra một cỗ khí tức, khiến khí chất hắn càng thêm phần băng lãnh.
Lục Ly đưa tay bắt lên mặt nạ, mặt nạ tự nhiên tróc ra, hắn khẽ vuốt lên bề mặt, cảm nhận chất cảm kim loại, đường vân thần bí trên đó, mặc dù không tìm người giám định hắn cũng đã tin tưởng đây là Huyền khí Thiên giai.
Lấy đồ tốt của người ta lại không giúp được gì.
Lục Ly có chút lúng túng, gãi gãi đầu nói:
- Dạ tộc trưởng, hiện tại các ngươi có cần ta giúp gì không? Chỉ cần trong khả năng ta tuyệt không hai lời.
- Không cần!
Dạ Tra mỉm cười lắc đầu nói:
- Thánh Chủ, nhiệm vụ của ngươi bây giờ là tu luyện, chờ sau khi ngươi đạt tới Mệnh Luân Cảnh mới có thể giúp chúng ta.
- Mệnh Luân Cảnh?
Lục Ly không hiểu, cảnh giới này không cao không thấp, khi đó hắn lại có thể giúp được gì? Dạ Tra giải thích nói:
- Chúng ta cần mua sắm một ít linh tài, giúp chúng ta đột phá Quân Hầu Cảnh, tỉ như Thăng Long Thảo. Nhưng bây giờ thực lực Thánh Chủ ngươi quá thấp, một khi mang theo lượng lớn linh tài trân quý đi bán, rất dễ dẫn lên người ngoài chú ý, như thế ngược lại sẽ hại ngươi.
- À à…
Lục Ly đã hiểu, nói cho cùng vẫn là Thanh Loan Tộc thấy hắn thực lực còn quá yếu, giờ cho hắn linh tài quá quý giá, phỏng chừng còn chưa kịp bán đi liền bị cướp, tính mệnh bản thân cũng khó mà giữ được.
- Liệu có phải đây là một cái bẫy Dạ Tra bày ra, mục đích thật sự chính là muốn ta bán linh tài giúp bọn hắn, sau đó đổi lấy linh tài cần thiết cho bọn hắn đột phá Quân Hầu Cảnh, sau đó thoát ra khỏi tiểu thế giới này?