Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Trốn? Có thể trốn vào đâu? Tốc độ Ác Ma nhanh như vậy, hơn nữa tộc trưởng mọi người đều chiến đấu với Ác Ma, trong biển này có rất nhiều hải thú, chúng ta đằng nào cũng chết.
- Mẫu thân, con sợ lắm, cha sẽ không sao chứ?
- Cha, ta muốn cha...
Người trong bộ lạc đã sợ tái mặt, bộ lạc có mấy nghìn người, có điều phần lớn đều là người già yếu, phụ nữ và trẻ con, cường giả có thể chiến đầu hầu như đã ra ngoài hết.
Mấy nghìn người này sợ hãi, nhưng các nàng không dám trốn, bởi vì nơi đây là đảo biệt lập, xung quanh đều là hải vực. Không có võ giả cường đại hộ tống, các nàng chắc chắn không thể chạy thoát, các nàng sẽ bị hải thú cắn nát.
Ầm ầm ầm!
Lục Ly bên kia vẫn đang tàn sát, từng võ giả lần lượt bị chém chết, bị xé nát rơi xuống biển. Người trong bộ lạc nhìn thấy chiến đao của tộc trưởng bổ trên người Lục Ly, nhưng không thể phá vỡ lớp vảy trên người hắn, tất cả đều tuyệt vọng.
Rất nhiều người quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời cao cầu khẩn Chủ Thần, bởi vì ngoài Chủ Thần ra, không còn ai có thể cứu vớt các nàng.
Rất nhiều phụ nhân ôm chặt những đứa trẻ bị dọa sợ mặt tái ngắt, không ngừng nói với bọn nhỏ không phải sợ, không phải sợ, nhưng chính bản thân các nàng đã sợ đến mức cơ thể run lẩy bẩy...
Ầm!
Vẻn vẹn một nén nhang, mấy trăm người xông ra đều bị Lục Ly tru diệt. Vảy giáp trên người Lục Ly đều là máu, mái tóc bạc của hắn thêm đỏ, con mắt như hai mặt trăng máu, tỏa ra hàn quang.
Vụt!
Lục Ly bay vọt đến, đáp xuống hải đảo, hắn nhấc Đồ Ma Đao vẫn đang nhỏ máu bước tới, giống như một Sát Thần đến từ địa ngục, càng giống với Ác Ma lúc này đang xâm lấn.
Dù trên mặt hắn không có vảy đen bao phủ, trên đầu không có sừng dài, sau lưng không có cánh, nhưng trong mắt mấy nghìn người bộ lạc, hắn còn kinh khủng hơn Ác Ma...
Rầm rầm rầm!
Lục Ly bước từng bước một, cơ thể hắn đang run rẩy, bước chân không ổn định, chiến đao trong tay hắn vẫn đang nhỏ máu, lê xuống đất thành vệt máu dài.
Mặt hắn lộ ra vẻ vặn vẹo, nhìn trông càng thêm hung ác, cổ họng hắn phát ra từng tràng âm thanh kiềm chế của dã thú.
Hắn vẫn lê từng bước tới, bước chân ầm ập như Sát Thần đang tiến đến.
Bộ lạc còn hơn hai nghìn người, cũng có người sức chiến đấu tạm được, lúc này không ai dám cử động, không ai dám rút đao. Tất cả đều bị hơi thở của Lục Ly dọa sợ, bị dáng vẻ của Lục Ly làm kinh hoảng, cả bộ lạc yên tĩnh đến quái dị.
- Mẫu thân, hắn là Ác Ma? Hắn định ăn thịt chúng ta sao?
Một đứa trẻ đột nhiên mở miệng, phá vỡ sự tĩnh lặng của bộ lạc. Lục Ly lúc này chỉ cách đoàn người một nghìn trượng, chỉ cần hắn tùy ý vung đao về phía này, toàn bộ mấy nghìn người ở đây sẽ bị chém chết.
“Ác Ma?”
Nghe đứa trẻ nói, bước chân Lục Ly ngừng lại, khuôn mặt càng thêm vặn vẹo, vẻ mặt trở nên càng hung ác. Cặp mắt đỏ ngầu của hắn đảo qua từng khuôn mặt đang sợ hãi, sát khí trên người lúc nồng đậm lúc mỏng manh.
“Ta không thể giết, nếu giết tiếp ta sẽ biến thành Ác Ma thực sự, những người này không phải võ giả, chỉ là người già trẻ nhỏ. Ta tuyệt đối không thể giết người già trẻ nhỏ, không thể phá vỡ nguyên tắc của ta!”
“Giết, giết, giết! Giết chết toàn bộ những kẻ này, giết hết!”
Hai ý nghĩ này không ngừng thay nhau hiện lên trong đầu Lục Ly, hai luồng ý niệm chính nghĩa và tà ác đang tranh cướp quyền khống chế linh hồn hắn, cơ thể hắn càng thêm run rẩy, khuôn mặt càng thêm vặn vẹo.
Hắn biết rất rõ tiến lên một bước sẽ khiến hắn hoàn toàn nhập ma, không thể cứu vớt. Nếu như có thể áp chế, lùi xuống một bước, hắn sẽ có thể khôi phục nhân tính, hoàn toàn áp chế hơi thở Ác Ma.
Nhưng tình cảnh lúc này của Lục Ly cũng giống như người nghiện thuốc phiện. Tuy rằng sức mạnh ý chí hắn vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại bị một luồng ý niệm càng mạnh mẽ hơn điều khiển, đang thúc giục, lôi kéo hắn...
- A, a, a!
Lục Ly đột nhiên ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét một tiếng, hơi thở bạo ngược trên người rung động, dọa những người ở đây mềm nhũn chân. Đa số mọi người đều ngã co quắp xuống đất, vẻ mặt hoàn toàn tuyệt vọng.
- Liều chết, liều chết với Ác Ma này!
Một võ giả hét lớn, bò lên rút chiến đao, điên cuồng lao tới chỗ Lục Ly. Hắn không chịu được bầu không khí kìm nén này, không bằng sảng khoái liều chết một phen.
“Xong rồi!”
Vào lúc kẻ này xông lên, một ý nghĩ vụt lên trong đầu Lục Ly. Hắn vốn rất khó áp chế dục vọng giết chóc trong nội tâm, kẻ này xông lên đã khiến hắn triệt để không thể thu tay, chỉ cần hắn giết một người, mọi người ở đây đều sẽ chết, đều sẽ bị xé nát...
- Ác Ma, ta giết Ác Ma nhà ngươi!
Người kia xông đến, cơ thể vọt tới bổ mạnh lên đầu Lục Ly, thân thể Lục Ly không nhúc nhích, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Ầm!
Chiến đao bổ tầng tầng lớp lớp xuống đầu Lục Ly, nhưng Lục Ly không những không chết, cơ thể đầu óc hắn vẫn y nguyên không nhúc nhích. Sức chiến đầu của người này quá yếu, còn chưa phá được phòng ngự thân thể Lục Ly.
- Ể?
Võ giả này ngẩn người, theo bản năng nhìn lên đôi mắt Lục Ly, nhưng chỉ thấy một đôi mắt đỏ rực, lạnh lẽo vô cùng.
Đó là đôi mắt thế nào?
Cả đời hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt khủng bố như vậy, lạnh lẽo, tà ác, không mang theo bất kỳ tình cảm của nhân loại, giống như ma quỷ nơi vực sâu địa ngục!
Ầm!
Lục Ly quét ngang chiến đao, đầu võ giả này đã bay đi, một luồng huyết dịch phun ra, cái đầu lăn xuống đất, đôi mắt trợn trừng đầy vẻ kinh khủng và sợ hãi.
- Á!
Rất nhiều nữ tử hoảng sợ la hét chói tai, một vài hài tử cũng bị dọa khóc oa oa. Trên mặt toàn bộ lão nhân đều là vẻ uất hận cùng tuyệt vọng, Ác Ma này quá mạnh mẽ, sợ rằng không ai ngăn được đợt hạo kiếp này.
- Giết!
Sau khi giết một người, Lục Ly triệt để không áp chế được sát ý vô tận trong nội tâm, hơi thở trên người vô cùng bạo ngược. Trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ- giết sạch, xé nát toàn bộ người trước mặt, hủy diệt hết thảy sinh linh!
Ầm!
Hắn nhảy vọt lên cao, vung Đồ Ma đạo đang dính máu, bổ xuống một đám người phía trước.