Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Khiến Vưu Cương có chút sửng sốt là...
Mấy vạn Ác Ma bay qua nhưng không lập tức công kích, mà là tập thể ngừng ở ngoài thành, biểu cảm kinh khủng nhìn bên trong. Vưu Cương nhướng mày, con mắt màu đỏ máu chuyển động, hắn mang theo một đám cường giả bay đến.
- Tại sao không công thành?
Vưu Cương nổi giận đùng đùng rống một câu, ánh mắt nhìn vào trong thành, xuyên qua vòng bảo hộ hắn phát hiện trong thành trống rỗng, không thấy một đám võ giả.
- Không đúng, có người, có một tên!
Vưu Cương tập trung nhìn vào, con ngươi hơi co rút. Hắn nhìn thấy trong quảng trường bên trong thành trì có một người đang ngồi xếp bằng ở đó, hơn nữa trước mặt còn bày một cái bàn, người kia ngồi nhàn nhã uống trà.
- Lục Vương, Lục Ly!
Từ vị trí của Vưu Cương chỉ thấy nửa bên mặt, nhưng hắn nhận ra ngay. Hắn bản năng cảm giác toàn thân lạnh lẽo, muốn ra lệnh rút quân ngay.
Chuyện gì khác thường chắc chắn có việc lạ.
Chẳng phải khoảng thời gian trước Lục Ly mới đi Vũ Hoa Phủ sao? Cho dù hắn rời khỏi Vũ Hoa Phủ thì cũng nên tìm đại quân Ác Ma khác, tại sao đến chỗ bọn họ?
- Không thể lùi...!
Mắt Vưu Cương đảo mấy vòng, nếu hắn bị một mình Lục Ly dọa lùi, về sau không lăn lộn trong Ác Ma Giới được nữa.
Vưu Cương cắn răng vung bàn tay to, quát:
- Xông lên bao vây, cùng nhau công thành, lần này tuyệt đối không thể khiến Lục Ly chạy!
Lục Ly luôn cúi đầu uống trà vào thời khắc này rốt cuộc ngước đầu lên, thản nhiên liếc Vưu Cương một cái, phun ra bốn chữ:
- Thiểu năng trí tuệ.
- Oong oong oong!
Khi đại quân Ác Ma vừa xông lên bao vây đại thành thì mặt đất bên dưới đột nhiên rung rinh, sau đó Hư Không Trùng đầy trời từ dưới đất chui lên, như bươm bướm từ trên cao ùa đến, Vưu Cương chưa kịp kêu rút lui thì mấy chục ức Hư Không Trùng đã bao trùm tất cả Ác Ma trên mặt đất.
Mấy chục ức Hư Không Trùng từ bên dưới đồng loạt bay lên, đó là cảnh tượng đồ sộ cỡ nào? Chỗ này có nhiều Ác Ma, mấy trăm vạn Ác Ma che trời lấp đất, nhưng so với số lượng Hư Không Trùng thì hoàn toàn không thể so sánh.
Tốc độ của Hư Không Trùng quá nhanh, ngay từ đầu đã ẩn nấp trong lòng đất. Hư Không Trùng vô sắc vô hình, cũng không có bất cứ hơi thở, ẩn nấp trong lòng đất thì không thể nào phát hiện ra, căn bản không phát hiện được. Một mình Lục Ly ngồi hấp dẫn Ác Ma thám báo chú ý, căn bản không có Ác Ma để ý lòng đất.
Giờ phút này, Hư Không Trùng bay lên, thoáng chốc chui vào thân thể nhiều Ác Ma, dẫn tới rất nhiều Ác Ma kinh hãi, điên cuồng công kích. Đáng tiếc Hư Không Trùng biến thành hư thể, công kích của các Ác Ma căn bản không cách nào thương tổn Hư Không Trùng.
- Trốn!
Vưu Cương phát ra tiếng rống điên cuồng, bản thân hắn kinh khủng bay lên trời, sau đó nhanh chóng trốn đi xa. Sự khủng bố của đàn sâu này đã sớm truyền ra, có thể gặm cắn cả Bát Dực Ác Ma.
Tất cả Ác Ma như chim sợ cành cong bay đi tứ tán, nhưng rõ ràng đã muộn. Bởi vì tốc độ bay ra của Hư Không Trùng quá nhanh, quá đông đúc, có hơn một nửa Ác Ma bị Hư Không Trùng chui vào người.
Lục Ly bưng tách trà lên, cười khẽ, nhẹ giọng nói một tiếng:
- Thỏa thích gặm cắn đi!
Lục Ly vừa dứt lời, Ác Ma bay đi xa chạy trốn đều lăn lộn giữa không trung, đau đớn rít gào.
Hư Không Trùng bắt đầu gặm cắn đầu của Ác Ma, bị Hư Không Trùng chui vào người khiến Ác Ma thống khổ lăn lộn trong không trung, gào thét tên của Vưu Tinh Đại Đế và Vưu Cương, hy vọng sẽ đến cứu bọn họ.
- A?
Nhóm Ác Ma Lĩnh Chủ Vưu Cương phản ứng khá nhanh, trừ hai Bát Dực Ác Ma bị Hư Không Trùng chui vào người ra, Bát Dực Ác Ma khác đều chạy trốn. Giờ phút này nghe tiếng hét thảm vang lên từ phía sau thì tập thể ngoái đầu nhìn, nhìn thấy hình ảnh lại khiến tất cả Ác Ma Lĩnh Chủ hốc mắt muốn nứt ra, sợ teo tim.
Một đám Ác Ma đau đớn gào thét rớt xuống, rất nhanh liền thất khiếu chảy máu, nhanh chóng chết đi. Tốc độ Ác Ma rơi xuống như mưa rơi, rớt lộp độp, lăn lộn hai vòng rồi tắt thở. Tiếng hét đau đớn của Ác Ma vang vọng khắp nơi, mỗi Ác Ma hình dạng chết cực kỳ thê thảm, trên mặt tràn ngập hoảng loạn hoảng sợ, nhóm Ác Ma Vưu Cương nhìm mà lạnh sống lưng, run rẩy.
Mấy chục giây thời gian, ít nhất có hơn sáu, bảy mươi vạn Ác Ma rớt xuống, hơn nữa giờ phút này còn có Ác Ma không ngừng rơi xuống. Không ai biết cuối cùng sẽ chết bao nhiêu Ác Ma.
- A a!
Hai Bát Dực Ác Ma lăn lộn trong không trung, nhóm Ác Ma Vưu Cương run bần bật. Bọn họ quay đầu từ xa nhìn tòa thành trì, loáng thoáng thấy Lục Ly còn ngồi trong thành uống trà, một đám Ác Ma Lĩnh Chủ nỗi lòng phức tạp.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Vưu Cương sẽ nổi giận muốn mang theo đám Ác Ma đi liều mạng với Lục Ly.
Giờ phút này, trong lòng Vưu Cương trừ hoảng sợ ra chẳng còn điều gì khác. Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, trốn! Trốn xa xa, cách sát thần Lục Ly càng xa càng tốt, vĩnh viễn không chạm mặt với sát thần này nữa.
Hoảng sợ vốn đến từ sự vật chưa biết.
Nếu Lục Ly dùng thủ đoạn bình thường, dùng chân ý, dùng sát chiêu đồ sát Ác Ma sẽ chỉ khiến nhóm Ác Ma Vưu Cương cùng chung mối thù, liều mình đánh một trận. Hiện tại Lục Ly sử dụng đàn sâu này, dùng thủ đoạn kỳ dị, ác độc, hung tàn như vậy, hù dọa đám Ác Ma này.
Bịch bịch!
Hai Bát Dực Ác Ma rớt xuống đất, nhưng còn chưa chết, chỉ là thống khổ ôm đầu lăn lộn dưới đất gào to. Hai Ác Ma Lĩnh Chủ còn như vậy, Ác Ma cấp thấp khác làm gì còn ý định đánh nhau?
Bùm bùm bùm!
Không ngừng có Ác Ma rớt xuống, đã có hơn một trăm vạn Ác Ma rơi xuống, còn lại mấy trăm vạn Ác Ma toàn bộ như chim sợ cành cong bỏ chạy té khói, không dám ngoái đầu lại.
- Ui ui!
Xung quanh ẩn nấp thám báo đứng đầu của một số thế lực. Đại quân Vưu Cương xâm nhập, các thám báo này sao có thể không chú ý? Bọn họ không dám tới gần, chỉ có thể xa xa ẩn nấp.
Bọn họ không biết tình huống cụ thể, chỉ biết Ác Ma bao vây tòa thành rồi nhanh chóng chạy tứ tán, nhưng một đám Ác Ma đột nhiên rơi xuống như mít rụng, lăn lộn dưới đất, nhanh chóng tắt thở.