Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tòa Thần Sơn sau lưng Lục Ly xé gió bay lên, không ngừng biến lớn, theo sau lấy tốc độ nhanh như tia chớp đập xuống, hắn không nhúc nhích, Thần Sơn giáng xuống sẽ nghiền nát hắn.
Bùm!
Thần Sơn nặng nề giáng xuống, thân thể của hắn bị lực lượng thần bí trong Thần Sơn trói buộc, thân thể bị đè chặt xuống lòng đất. Cùng lúc đó một Ác Ma cũng hiện hình, cách Lục Ly chỉ khoảng nghìn trượng, giờ phút này đồng dạng bị Thần Sơn trấn áp.
- Hừ!
Thập Dực Ác Ma hừ lạnh một tiếng, trên người bốc khói đen cuồn cuộn, không ngờ chống lại lực lượng thần bí của Thần Sơn trấn áp, vung nắm đấm sắt đánh về phía Thần Sơn.
Đùng!
Thần Sơn rung lên, bị đánh bay lên, nhưng trong nháy mắt này thân thể của Lục Ly đã như xuyên sơn giáp xông vào lòng đất. Tay hắn vung Hàn Phong, xoay nhanh đào ra một đường hầm trong lòng đất, nhanh chóng trốn đi.
Thập Dực Ác Ma lạnh lùng nói:
- Muốn trốn? Ngươi mơ đẹp quá!
Thập Dực Ác Ma vươn tay, mười cánh chim vỗ hóa thành tàn ảnh lao theo sau Lục Ly vào đường hầm, tốc độ nhanh hơn Lục Ly gấp mấy lần.
Oong!
Hư Không Trùng trong người Lục Ly không ngừng tuôn ra, như châu chấu bay ra phía sau.
Ngoài người Thập Dực Ác Ma bốc khói đen, Hư Không Trùng đụng phải khói đen thì chậm chạp nhiều. Tay Thập Dực Ác Ma đánh ra khói đen nồng đậm, Hư Không Trùng đều bị đánh bay.
- A!
Hư Không Trùng luôn đánh đâu thắng đó thế mà bị đánh bay, Lục Ly hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Hắn cắn răng điều khiển một ngọn núi nhỏ bay ra khỏi Thiên Tà Châu, nhanh như tia chớp đụng vào phía sau.
- Hừ!
Thập Dực Ác Ma bỗng tung cú đấm, Thần Sơn bị đánh bay, nhưng Thập Dực Ác Ma hơi khựng lại ở giữa đường.
“Tuyệt!”
Lục Ly bất chấp Thần Sơn, thân thể như cuồng long bắn đi, rất nhanh sắp tới truyền tống trận đơn hướng, nhưng vào phút này, Thập Dực Ác Ma ra tay.
Xoẹt!
Móng vuốt bén bỗng chộp tới trước, móng vuốt bén biến mất ở giữa không trung, chớp mắt xuất hiện ở sau lưng Lục Ly, bỗng chộp lấy hắn.
Tốc độ công kích của Thập Dực Ác Ma kích quá nhanh, Lục Ly căn bản phản ứng không kịp, hắn chỉ có thể huơ chiến đao Hàn Phong chém ngược ra sau, ánh sáng màu đỏ máu xé gió bay đi, chém mạnh về phía Thập Dực Ác Ma ở đằng sau.
Bùm bùm bùm!
Chiến giáp sau lưng Lục Ly nổ nhiều lớp, chiến giáp thánh phẩm không đỡ nổi một kích của Thập Dực Ác Ma này, mắt thấy móng vuốt bén sắp đâm thủng người Lục Ly, cào nát bấy ra.
Ánh đao rốt cuộc chém tới, Thập Dực Ác Ma trên mặt lộ ra một chút chần chừ. Sát chiêu này của Lục Ly khiến hắn cảm giác được uy hiếp, tuy rằng lập tức liền có thể cào chết Lục Ly, nhưng hắn cuối cùng vẫn lựa chọn thu về móng vuốt bén, phòng ngự.
“Tuyệt!”
Lục Ly cảm giác đi một vòng quỷ môn quan, thân thể của hắn bay đi, thoáng chốc xông vào truyền tống trận đơn hướng gần đó. Hắn lắc người biến mất trong truyền tống trận, sau đó truyền tống trận chia năm xẻ bảy, tự hủy.
Bùm!
Lục Ly mới vừa truyền tống đi, một luồng sáng đã bay vọt tới, đánh mạnh vào truyền tống trận. Truyền tống trận vốn đã vỡ thành nhiều mảnh bị nổ thành phấn, đáng tiếc Lục Ly đã truyền tống đi rồi.
- Ài, đáng tiếc...
Thập Dực Ác Ma lộ vẻ mặt tiếc nuối, theo sau buồn nản nói:
- Đại Đế bố cục lâu như vậy nhưng bị ta làm hỏng, chờ Đại Đế trở về chắc chắn sẽ phạt nặng ta, loài người đáng giận này thật gian xảo, để lại hậu chiêu như vậy!
Vèo!
Trong sơn động, Thần Sơn cấp tốc bay đi, Thập Dực Ác Ma mắt lạnh nhìn lướt qua, bay nhanh đến bắt lấy Thần Sơn, trong tay hắn khói đen vòng quanh, Thần Sơn không thể nhúc nhích một ly.
Vèo!
Thập Dực Ác Ma theo lòng đất bay nhanh ra, hắn nhìn quét toàn trường một phen, trầm quát:
- Khởi động Phần Thần Đại Trận, luyện hóa toàn bộ đàn sâu này, không còn con sâu nào, bổn tọa chống mắt xem Lục Ly làm sao càn rỡ!
Bên kia, Lục Ly bay ra từ ngọn núi cách xa trăm vạn dặm, máu tiên ướt đẫm lưng, nhưng may mắn không bị thương quá nặng, báo hỏng một món Thần Khí thánh phẩm.
- Sơ ý!
Khóe môi Lục Ly dính vệt máu, sa sầm sắc mặt. Vưu Tinh Đại Đế quả nhiên cáo già âm hiểm, bố trí một cái hố cho hắn nhảy. Nếu không nhờ Bàn Vũ Thấm nhắc nhở, hắn phản ứng nhanh, lần này e rằng sẽ ở lại đây.
Hàng trăm ức Hư Không Trùng có lẽ đã mất, nhưng Lục Ly không đau lòng, Hư Không Trùng có thể không ngừng tách rời ra. Có nhiều ma nô, xác chết Ác Ma, cắn nuốt một phen liền có thể nhanh chóng tách rời ra.
Nhưng không biết hai tòa Thần Sơn có bị giữ lại không? Nếu hai tòa Thần Sơn bị lấy mất thì hắn tổn thất lớn.
“Chờ xem đã!”
Lúc trước Lục Ly có dặn khí linh của hai Thần Sơn, nếu gặp tình huống ngoài ý muốn thì trốn về bên này. Lục Ly tìm một chỗ gần đó, ngồi xếp bằng chữa thương yên lặng chờ đợi.
Lục Ly không e ngại Thập Dực Ác Ma đuổi theo, Thập Dực Ác Ma kia tuyệt đối không dám rời đi đại doanh Ác Ma. Dù sao bên kia còn có nhiều Hư Không Trùng, nếu không trấn áp hoặc là đánh chết Hư Không Trùng, sẽ khiến vô số Ác Ma chết đi.
Thời gian trôi qua năm, sáu canh giờ, tình trạng vết thương của Lục Ly đã khôi phục gần như hoàn toàn, phía trời xa truyền đến tiếng xé gió, một tòa Thần Sơn màu xanh bay nhanh đến.
Lục Ly quan sát một lúc, xác định không có Ác Ma đi theo sau thì hiện hình, thu Thần Sơn.
Trong lòng hắn có chút an ủi, ít nhất một tòa Thần Sơn trốn về, ba tòa Thần Sơn hiện tại chỉ còn lại một tòa, còn lại đều bị Ác Ma thu.
- Đi!
Hắn phi độ hư không, không dám ảo tưởng nữa, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp cố gắng nhanh chóng vượt qua thiên kiếp, nếu không thì hắn căn bản không có biện pháp đối kháng với Thập Dực Ác Ma.
- Thiên kiếp?
Phi độ hư không mấy lần, Lục Ly ngừng lại, hắn nhớ lại lời Lăng Thanh Diễn đã nói với mình: Thiên kiếp kiếp phi thường nguy hiểm, rất nhiều siêu cấp đại năng Thần Giới thật ra đã có thể độ thiên kiếp, nhưng bọn họ thà rằng cả đời dừng lại ở cảnh giới siêu cấp đại năng Thần Giới, bởi vì bọn họ... sợ chết!
Lăng Thanh Diễn kiến nghị Lục Ly sớm nhất cũng phải đợi sau trăm năm hãy đi độ thiên kiếp, tâm tính của Lục Ly không đủ trầm ổn, trong thiên kiếp có một kiếp là tâm kết.