Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vưu Tinh Đại Đế không vội vàng đi truy tung Lục Ly, mà là khiến đám Ác Ma tản ra hết, tìm chỗ an toàn rồi tính tiếp. Hắn đứng giữa không trung, vào thời khắc này ngược lại bình tĩnh hơn.
Hắn biết giờ phút này cực kỳ nguy hiểm đối với đại quân Ác Ma, nếu tiếp tục nổi giận, tiếp tục bị Lục Ly nắm mũi dẫn đi thì sẽ toàn quân bị diệt.
Hắn chẳng những không thể thành Đại Đế truyền kỳ trong Ác Ma Giới, còn sẽ trở thành tội nhân, nhầm, tội ma.
Không thể tiếp tục như vậy!
Trầm tư giây lát, Vưu Tinh Đại Đế quyết định chủ ý, hoặc là tạm rút lui, hoặc cố gắng nhanh chóng đánh chết Lục Ly!
Nhưng Vưu Đạt công kích Lục Ly một lần, không cách nào giây giết hắn, Lục Ly có năng lực phi độ hư không, tùy thời có thể chạy trốn. Cho nên muốn cấp tốc giết chết Lục Ly là điều gần như không thể.
- Rút lui!
Vưu Tinh Đại Đế cuối cùng làm ra quyết định gian nan, tạm rút lui một khoảng cách, không so đo được mất của một thành một đất. Mục đích của hắn không phải một tòa thành Thần Tượng, mà là toàn bộ Thần Giới. Tạm giữ thực lực rồi nghĩ cách làm chết Lục Ly.
Một đám mệnh lệnh truyền xuống, đại quân Ác Ma nghe mệnh lệnh của Vưu Tinh Đại Đế thì không chút chần chừ, một đám Bát Dực Ác Ma tản ra điều khiển đại quân Ác Ma chia thành từng nhóm từ trên trời rút lui. Tất cả ma nô thu được mệnh lệnh, tập thể rút hướng phía đông.
Tốc độ rút lui của đại quân Ác Ma rất nhanh, toàn bộ bay hướng đông, đám ma nô chạy dưới đất, qua thời gian vài nén hương, toàn bộ đại doanh Ác Ma chạy sạch.
- Cái này...
Người trong thành Thần Tượng mắt sáng rực, vô số người kích động không thôi, còn có người mừng muốn khóc. Đại quân Ác Ma rút lui, hơi thở Ác Ma cũng dần dần tiêu tan, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy bầu trời, bốn phía rốt cuộc sáng sủa lên.
Đêm tối dài dòng rốt cuộc qua, bọn họ đợi đến bình minh.
Đương nhiên, ai cũng không biết đại quân Ác Ma là thật sự rút lui hay giả bộ, Lạc Quản không dám mở ra vòng bảo hộ thành trì, chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Qua một canh giờ, phía trời xa một người bay vọt tới.
Người kia mặc áo xanh bình thường, tay cầm chiến đao màu xanh, mái tóc trắng bị gió thổi bay rối. Khuôn mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt kiên định có thần, trên người của hắn không toát ra hơi thở quá mạnh, nhưng khi hắn xuất hiện thì đám người có cảm giác như ngước nhìn núi cao.
- Tông chủ, mở ra vòng bảo hộ đi, Ác Ma đã lui!
Lục Ly đứng sừng sững bên ngoài vòng bảo hộ, Lạc Quản và hắn nhìn nhau, nàng không do dự quá lâu, mở ra vòng bảo hộ thành trì. Mọi người ngửi được không khí tươi mát bên ngoài, cảm giác như được sự sống mới.
- Đa tạ ơn cứu mạng của Lục đại nhân!
Có một ít đại năng Thần Giới quỳ một gối xuống, vô số đại năng Thần Giới giật mình tỉnh lại, lần lượt quỳ một gối.
Số ít siêu cấp đại năng Thần Giới suy nghĩ một hồi, đều khom người xuống làm lễ, trầm giọng quát:
- Đa tạ ơn cứu mạng của Lục đại nhân!
- Lục Ly, lần này đa tạ ngươi!
Lạc Quản cũng cúi người vái chào, Lạc Hoàng vái chào theo, nàng nhìn Lục Ly đứng ngạo nghễ trên cao, mắt nàng mông lung.
Mới qua bao nhiêu năm? Bất giác nam nhân từng chỉ có thể ngước nhìn nàng nay đứng trên đỉnh Thần Giới!
Toàn bộ đều vái chào, nhưng Tả Khâu Lộ không buông xuống sĩ diện được, tuy nhiên, Lục Ly quả thực đã cứu mạng của mọi người.
Tả Khâu Lộ đành mang người chắp tay nói:
- Đa tạ, Lục... Ly đã cứu chúng ta.
Lục Ly vẫn luôn im lặng, cũng không kêu mọi người đứng lên, chờ ba giây sau mới nói:
- Mọi người đều đứng lên đi, cùng là đồng chí nhân tộc, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm. Còn chưa diệt hết Ác Ma, mọi người còn cần đồng tâm hiệp lực, cùng vượt qua ải khó.
Một đám cường giả lần lượt đứng lên, đều đứng nghiêm, tuy Lục Ly rất trẻ tuổi nhưng giờ phút này khí tràng của hắn không yếu hơn Cơ đại nhân. Hơn nữa khí độ của hắn có mấy phần phong thái của Cơ đại nhân, cho người cảm giác không giận mà uy, ở trước mặt hắn thậm chí không dám thở mạnh.
Vèo!
Bầu trời phía tây vang tiếng xé gió, phương xa có hai bóng người bay đến, mọi người vội vàng đề phòng, nhìn thấy là Lăng Thanh Diễn cùng Bàn Vũ Thấm thì yên lòng.
Hai người không từ xa đã lên tiếng, nhưng ánh mắt luôn tập trung vào Lục Ly. Bay đến trên tường thành, hai người thế này mới khẽ mỉm cười. Bàn Vũ Thấm không nói chuyện, mắt ửng đỏ nhìn Lục Ly.
Lăng Thanh Diễn trên mặt lộ ra nụ cười tươi như hoa nói:
- Lục Ly, chúc mừng ngươi thành công vượt qua thiên kiếp!
- Thiên kiếp?
Một đám người thế này mới giật mình tỉnh lại, thì ra khoảng thời gian trước Lục Ly mất tích là đi độ thiên kiếp ? Trẻ tuổi như vậy đã đi độ thiên kiếp, còn thành công đạt đến Chí Tôn Thần Giới, thiên tư của vị gia này khủng bố còn hơn Sát Đế năm xưa.
Lục Ly cười khẽ, ánh mắt nhìn qua phát hiện Bàn Vũ Thấm mắt đỏ hoe, hắn nhẹ giọng nói:
- Vũ Thấm, ta trở về, hết thảy đều đã qua. Hiện tại không phải lúc ôn chuyện, đại quân Ác Ma mới vừa rút đi, các ngươi lập tức sắp xếp thám báo truy tung, tra xét tình huống bốn phía. Ta sẽ truy sát một khoảng thời gian, nghiền nát một ít Ác Ma, đồng thời chèn ép sĩ khí của đại quân Ác Ma.
- Được, ngươi yên tâm đi đi!
Bàn Vũ Thấm rốt cuộc nói chuyện, Lăng Thanh Diễn gật đầu nói:
- Mảng tình báo thì ngươi không cần lo lắng, chúng ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, cần cái gì cứ việc tùy thời phái người đưa tin trở về.
- Đúng, đúng!
Tả Khâu Lộ tiếp lời, hào khí ngút trời nói:
- Lục Ly, ngươi buông tay đánh đi, có gì cần cứ đưa tin về, không thành vấn đề!
- Không thành vấn đề?
Lục Ly nhìn thoáng qua, trêu chọc nói:
- Vậy Khâu phủ chủ đi theo ta xuất chiến đi, ngươi đi diệt Vưu Tinh Đại Đế, ta trợ uy cho ngươi.
- A...
Vẻ mặt của Tả Khâu Lộ lúng túng, rõ ràng Lục Ly đùa cợt hắn. Hắn mà tìm Vưu Tinh đánh nhau tương đương với tự tìm đường chết. Nhưng vừa rồi hắn nói không thành vấn đề, giờ không biết dùng từ gì tiếp lời của Lục Ly.
- Được rồi, các ngươi ở yên hậu phương, tùy thời chờ mệnh lệnh của ta!
Lục Ly không có thời gian nói nhảm với Tả Khâu Lộ, để lại một câu nói, hắn ở giữa hư không họa trận, chui vào bên trong mất hút.