Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lăng Thanh Diễn còn chưa tới gần, Lục Ly đã tỉnh lại. Vì hắn bày rất nhiều tiểu cấm chế xung quanh, đều là cổ thần cấm, không có bất cứ dao động cấm chế, nhưng một khi có người tới gần hắn sẽ biết ngay.
Lục Ly cảm ứng là hơi thở của nhân tộc, còn ngửi được mùi hương quen thuộc, khóe môi cong lên. Lục Ly nhắm mắt giả bộ ngủ say, nhịp tim đều đều lâu dài, nhìn từ bên ngoài giống đang ngủ say.
Lăng Thanh Diễn được thám báo cho biết Lục Ly dạo này ở khu vực bên này, nàng như hồ ly bay tới, rất nhanh liền cảm ứng được chỗ ở của Lục Ly. Lăng Thanh Diễn nghe tiếng hít thở lâu dài của Lục Ly, mắt tinh nghịch chớp chớp, theo sau thân thể biến thành hư ảo lặng lẽ bay vào hang núi.
Lăng Thanh Diễn ẩn thân hình, khi đi không phát ra dao động không gian, chớ nói chi tiếng gió, nàng lặng lẽ vào hang núi, trông thấy Lục Ly còn đang ngủ say, trong mắt nàng tràn ngập nghịch ngợm.
Lăng Thanh Diễn lặng lẽ đến gần chỗ Lục Ly, tay dịu dàng chộp hướng cổ hắn, nàng cũng không có động sát khí, nếu không thì sẽ bị Lục Ly cảm ứng được. Nàng dường như muốn nhìn xem Lục Ly có giật mình tỉnh lại trước khi tay nàng chạm vào cổ không.
Lục Ly có sức chiến đấu và uy danh lớn như vậy, hình như Lăng Thanh Diễn muốn trắc thử hắn có lợi hại như trong truyền thuyết.
Lục Ly khiến nàng thất vọng rồi...
Ngón tay Lăng Thanh Diễn nhẹ bóp cổ Lục Ly, hắn vẫn không mở mắt ra, nếu nàng muốn công kích thì Lục Ly giờ phút này đã chết rồi!
Vèo!
Nhưng trong khoảnh khắc này, tay Lục Ly nhanh như tia chớp ôm eo của Lăng Thanh Diễn, kéo mạnh nàng xuống, thân thể mềm mại thoáng chốc ngã lên người hắn.
Khóe môi Lục Ly cong lên trêu đùa, mở mắt ra nhìn Lăng Thanh Diễn gần trong gang tấc, nói:
- Yến Vương, đây là lỗi của nàng, không ngờ thừa dịp ta ngủ, lén sàm sỡ ta!
- A!
Thật ra vừa rồi Lăng Thanh Diễn có thể tránh thoát đi, nhưng nàng mặc cho Lục Ly kéo mình xuống, trong mắt mang theo một chút giận dữ nói:
- Tiểu nam nhân, ngươi xấu quá, cố ý muốn đùa giỡn người ta!
Kim hương nhuyễn ngọc trong ngực, trước ngực còn truyền đến xúc cảm kinh người, Lục Ly không khỏi có chút ý loạn tình mê. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, đôi mắt tinh nghịch, trong lòng Lục Ly đột nhiên có loại hiểu ra.
Lăng Thanh Diễn e rằng sớm biết hắn giả bộ ngủ, nàng cố ý vờ như không biết, cố ý nhào vào ngực của nàng. Nữ nhân này quả nhiên là Xà Mỹ Nhân, tâm trí như yêu, rất giỏi chế tạo tình huống mập mờ.
Nhưng đã ôm rồi, Lục Ly cũng không phải chính nhân quân tử, được của hời mà không chiếm là đồ ngu. Một bàn tay khác của hắn lập tức thò vào bóp mông vêu của Lăng Thanh Diễn, hắn cười nhìn nàng hỏi:
- Yến Vương, nàng không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao? Lục Ly này cũng không phải người tốt, ta chính là Nhân Tặc!
- Hi hi!
Lăng Thanh Diễn thè lưỡi thơm, khiêu khích nhìn Lục Ly nói:
- Ta là Xà Mỹ Nhân đây, ngươi không sợ ta độc chết ngươi?
- Không sợ!
Điều nam nhân không chịu nổi nhất là bị nữ nhân khiêu khích, càng miễn bàn là tuyệt sắc đẹp như vậy.
Lục Ly xoay người đè Lăng Thanh Diễn dưới thân, miệng rộng thoáng chốc hôn xuống, mơ hồ nói:
- Nào nào, cho tiểu gia nhìn xem nàng độc chết ta bằng cách nào?
- Hu hu!
Lăng Thanh Diễn bị cưỡng hôn, phát ra âm thanh dục cự còn nghênh, thân thể mềm mại vặn vẹo, nhưng kiểu vặn vẹo này không giống như phản kháng, ngược lại càng giống gợi tình.
Nữ nhân này quả thực có độc, Lục Ly vốn là đùa giỡn, hắn suy đoán Yến Vương chỉ dụ tình một chút, tuyệt đối sẽ không khiến hắn thành công sờ mó. Cho nên Lục Ly giả bộ háo sắc, muốn ăn bớt rồi sẽ bị Lăng Thanh Diễn đẩy ra.
Lục Ly tự cho rằng mình rất rành về nữ nhân cấp bậc họa thủy như vậy, loại nữ nhân này lượn lờ bên cạnh vô số nam nhân, nàng sẽ gợi tình với nhiều nam nhân ưu tú. Khiến bọn họ cảm giác chỉ cần tiến một bước liền có thể được đến nàng, nhưng khi ngươi đến gần, các nàng thường sẽ như bươm bướm bay đi.
Càng không chiếm được càng muốn bắt lấy, rất nhiều nam nhân sẽ quay quanh các nàng, ảo tưởng có một ngày có thể chiếm lấy. Nhưng cuối cùng mới phát hiện, bọn họ vĩnh viễn kém một bước chạm đến nàng, bị nữ nhân kia chơi đùa trong tay.
Lục Ly nghĩ rằng Lăng Thanh Diễn là loại nữ nhân này, nàng muốn dụ dỗ hắn, muốn điều khiển hắn trong tay, kế đó điều khiển toàn bộ Thần Giới.
Nhưng lần này hắn phát hiện mình sai, bởi vì hắn sắp cởi bỏ nửa trên váy của Lăng Thanh Diễn, một con thỏ trắng sắp lộ ra, váy dưới bị xé rách lộ ra hai cặp chân dài tròn trịa như ngọc, toàn thân của nàng sắp bị Lục Ly sờ hết. Nhưng nàng vẫn không đẩy Lục Ly ra, ngược lại vẻ mặt thẹn thùng sắc xuân, dường như đang chờ hắn tiến công.
Giây phút này, Lục Ly suýt không nhịn được, gần đây hắn chịu áp lực rất lớn, sự sống còn sinh tử của toàn bộ nhân tộc Thần Giới đè lên người hắn. Áp lực lớn như vậy cần được giải tỏa, hơn nữa giờ phút này đại quân Ác Ma đã bị đánh lui, không phải không có hy vọng thắng lợi hoàn toàn, cho nên trong lòng Lục Ly thả lỏng, khó tránh khỏi lâng lâng.
Nhưng lúc này Lục Ly vẫn cố kiềm chế, hắn và Yến Vương không có tình cảm, hắn không nhìn thấu nữ nhân này. Người này nổi tiếng vang xa, lỡ trúng chiêu của nàng thì phiền phức.
- Hi hi!
Nhìn thấy Lục Ly ngừng lại, Lăng Thanh Diễn mở mắt ra, khóe miệng lộ ra một chút châm chọc nói:
- Như thế nào? Không dám? Đại anh hùng, thần thủ hộ của nhân tộc chúng ta cũng có chuyện không dám làm?
Lại lần nữa bị kích, Lục Ly hít thở dồn dập, một bàn tay thô bạo chộp xuống, lạnh lùng nhìn Lăng Thanh Diễn nói:
- Yến Vương, nàng thật sự muốn chơi với lửa?
- Đúng vậy!
Khóe môi Lăng Thanh Diễn càng cong lên nghịch ngợm, khiêu khích nói:
- Ta cá ngươi không có lá gan đó, cá ngươi là đồ hèn!
Roẹt!
Một bàn tay khác của Lục Ly hoàn toàn xé rách váy dưới của Lăng Thanh Diễn, lộ ra vùng đất tuyệt đẹp, hắn hít thở càng dồn dập, nuốt nước miếng, phát ra âm thanh như dã thú:
- Yến Vương, nàng đừng ép ta!
- Hi hi!
Lăng Thanh Diễn nở nụ cười, trước ngực rung lên, nàng khép mắt lại, lộ ra vẻ mặt khát vọng, nói:
- Tiểu nam nhân, chiếm lấy ta, khiến ta trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế giới...