Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Vũ Thấm, đại trận bố trí xong rồi, hẳn là không thành vấn đề. Mọi người đừng tiến vào, ta trước nghỉ ngơi một chút, chờ Thần Tượng Thành đến thì gọi ta!
Lục Ly truyền lời ra ngoài, mấy ngày nay hắn đã quên hết thảy sự tình, tính ra, Vưu Tinh Lão Ma khống chế Thần Tượng Thành sắp bay đến đây.
- Được!
Bàn Vũ Thấm nói từ xa, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn tọa trấn gần đó, cũng làm ra rất nhiều bố trí.
Tình huống bên cạnh đều rõ như lòng bàn tay, Thần Tượng Thành đích xác nhanh đến, giờ phút này, đều ở mấy phủ vực phía bắc Thần Giới, phỏng chừng chỉ một hai ngày sẽ bay đến.
- Hi Nhi, muội lui đi trước đi, bên này sẽ rất nhanh khai chiến, muội ở lại sẽ khiến ca ca của muội phân tâm!
- Dạ!
Trì Hi Nhi biết nặng nhẹ, nàng nghĩ nghĩ, nói:
- Thấm tỷ tỷ, ta ở dưới nền đất gần đó ẩn núp thì sao? Dưới nền đất củng đủ an toàn, Thần Tượng Thành cũng không đụng được dưới nền đất. Ta ở gần chờ chiến cuộc cuối cùng. Yên tâm... ta sẽ không đi ra quấy rối!
- Như vậy sao...
Bàn Vũ Thấm nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vậy muội đi theo ta đi, dù sao ta cũng phải ẩn núp dưới nền đất, đi theo ta cũng biết được tình hình chiến đấu mới nhất.
- Được!
Trì Hi Nhi vuốt cằm, nàng rất rõ ràng Bàn Vũ Thấm kỳ thật đang lo lắng cho nàng, sợ Lục Ly gặp chuyện không may, nàng sẽ làm chuyện điên rồ.
Bàn Vũ Thấm cũng không quản Trì Hi Nhi nữa, hỏi Diệp Khai:
- Các loại bố trí đã an bài xong rồi chứ!
- An bài xong rồi!
Diệp Khai gật đầu nói:
- Theo tình huống trước mắt, Thần Tượng Thành hẳn sẽ bay ngang qua nơi này. Nếu lệch phương hướng, mười vạn người chúng ta an bài cũng có thể dẫn đường Thần Tượng Thành bay đến.
Bàn Vũ Thấm hơi vuốt cằm, lại hỏi:
- Đám người Tả Khâu Lộ và Yến Vương đâu? Phải bao lâu nữa mới đến.
- Nhanh nhất cũng phải năm ngày nữa!
Diệp Khai hơi thở dài, nói:
- Không biết đám người Tả Khâu Lộ cố ý hay sao, tốc độ truyền tống của bọn họ thật chậm. Yến Vương truyền tin nói, một vài Truyền Tống Trận bị phá hư kỳ quái.
- Khẳng định là cố ý!
Bàn Vũ Thấm khẽ biến sắc, hừ lạnh nói:
- Đám người Tả Khâu Lộ khẳng định không có ý tốt, cố ý kéo dài thời gian. Nếu Lục Ly vận dụng đan dược đánh chết Vưu Tinh Đại Đế, cho dù sống sót, thời gian năm ngày, sợ dược lực đan dược đã sớm tiêu tán. Hơn nữa, thân thể sẽ gặp phải phản phệ thật mạnh, đến lúc đó, ngay cả đao cũng không cầm nổi.
“Ai...!”
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Cục diện đã như vậy, chúng ta cũng không có đường lui, chỉ có thể cầu nguyện Lục đại nhân cát nhân thiên tướng, cũng chỉ có thể cầu nguyện đại trận này bao vây được Thần Tượng Thành.
Lục Ly ngủ say một ngày rồi tỉnh lại, ngủ một ngày, tinh thần hắn đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Lần đầu tiên, hắn kiểm tra đại trận, xác định đại trận hoàn hảo, hết thảy đều bình thường, hắn lập tức phóng ra.
Bàn Vũ Thấm và Trì Hi Nhi đã không còn ở trong núi nhỏ bên cạnh, có thám báo mang Lục Ly đi xuống dưới một sơn động ngoài ngàn dặm. Từ sơn động đi xuống dưới nền đất ngàn dặm, bên này đã đào móc xuống một tòa thành ở bên dưới, bên trong còn có bố trí pháp trận, thoạt nhìn thật an toàn.
Nhìn thấy Trì Hi Nhi đến đây, Lục Ly cũng không nói gì. Hắn biết rõ nếu hắn chết,Trì Hi Nhi có thể sẽ tự sát, một khi đã như vậy, mang Trì Hi Nhi đi đâu cũng không còn ý nghĩa nữa.
Hắn hiện tại không có nhiều thời gian quản chuyện của Hi Nhi, ánh mắt nhìn Bàn Vũ Thấm, Bàn Vũ Thấm chỉ vào bản đồ, nói:
- Thần Tượng Thành đã đến nơi này, nhiều nhất một ngày có thể đến bên này. Đám người Tả Khâu Lộ, Yến Vương đến Trường Nhai Phủ rồi, còn bốn ngày có thể đến đây.
- Bốn ngày?
Lục Ly nhíu mày, tuy tế đàn Thời Không đã bị hủy diệt, nhưng với thủ đoạn của Thời Không Phủ, muốn truyền tống nhanh đến đây cũng không khó? Hơn nữa... Bàn Vũ Thấm vì an bài thám báo, rất nhiều Truyền Tống Trận đã sửa chữa xong, cho dù liên tục dùng Truyền Tống Trận, cũng không cần lâu như vậy mới đến?
- Xem ra bọn họ thật muốn nhất tiễn song điêu!
Lục Ly cười lạnh vài tiếng, theo như lời Diệp Khai, bọn họ đã không còn đường lui, chỉ có thể ngăn chặn Vưu Tinh Lão Ma trước. Hắn cũng không hỏi nhiều, Bàn Vũ Thấm hẳn đã an bài xong rồi.
Hắn trầm ngâm một lát, ngoắc tay nói:
- Vũ Thấm, đi theo ta một chuyến!
Ách?
Bàn Vũ Thấm hơi kinh ngạc, nơi này đều là người thân cận nhất, Lục Ly vì sao muốn tránh đi Trì Hi Nhi và Diệp Khai? Nàng phản ứng rất nhanh, gật đầu nói:
- Muốn đi xem đại trận sao? Các ngươi ở đây đừng nhúc nhích!
Lục Ly đi đến bên người Trì Hi Nhi, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng, nói:
- Hi Nhi, chờ ca trở về, tin tưởng huynh, huynh nhất định có thể thắng.
- Ca, huynh yên tâm, Hi Nhi sẽ ngoan ngoãn chờ huynh trở về!
Trì Hi Nhi nhịn nước mắt rơi, hai tay dùng sức ôm Lục Ly, thế nào cũng không chịu tách ra. Sau nửa nén hương, Lục Ly vỗ bả vai Trì Hi Nhi, nàng mới lưu luyến tách ra.
- Ở đây chờ huynh trở về!
Lục Ly hôn lên trán Trì Hi Nhi, dứt khoát xoay người rời đi. Trì Hi Nhi nhìn Lục Ly đi ra khỏi tòa thành, lúc này, nước mắt mới chảy xuống như mưa.
Lục Ly mang theo Bàn Vũ Thấm cũng chưa đi bao xa, chỉ đi ra khỏi mặt đất, đến một sơn cốc an tĩnh gần đó.
Lục Ly đi thẳng vào vấn đề, nói:
- Nếu ta xảy ra chuyện, nàng nghĩ biện pháp phong ấn trí nhớ của Hi Nhi. Nếu ta chết rồi, nàng có thể không sống nổi nữa. Hi Nhi ta giao cho nàng, nàng giúp ta chăm sóc nàng ấy thật tốt.
Bàn Vũ Thấm không nói gì, chỉ cúi đầu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lục Ly nói:
- Phong ấn trí nhớ của Hi Nhi? Vậy ai đến phong ấn trí nhớ của ta? Hi Nhi sẽ không sống nổi? Chàng cảm thấy ta có thể kéo dài hơi tàn mà sống sót?
Ách?
Nhìn con ngươi đỏ lên của Bàn Vũ Thấm, nội tâm Lục Ly run lên khó hiểu, hắn nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Bàn Vũ Thấm, nhưng hắn không biết đáp lại lời gì cho phải.
Bàn Vũ Thấm đột nhiên hít sâu một hơi, hơi e lệ ngẩng đầu nói:
- Lục Ly, có thể... hôn ta một chút được không?