Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Báo, Thần Tượng Thành còn cách nơi này ba trăm ngàn dặm!
- Báo, Thần Tượng Thành còn cách nơi này hai trăm ngàn dặm!
- Trăm vạn lý, Thần Tượng Thành cách nơi này trăm vạn lý...
Thám báo Bàn Vũ Thấm an bài không ngừng truyền lại tình báo. Bên này là thành trì lớn nhất phía nam, trong tay Vưu Tinh Đại Đế có bản đồ, hắn khẳng định sẽ đến nơi này, phương hướng cũng không sai.
Khoảng cách trăm vạn lý, với tốc độ của Thần Tượng Thành chỉ cần mấy nén hương. Lục Ly lấy hộp ngọc ra, hắn cũng không vội vàng mở ra, mà truyền tin cho Huyết Linh Nhi:
- Huyết Linh Nhi, ngươi khống chế thần thi ẩn núp gần đó. Trận chiến này, ta có khả năng sẽ chết. Nếu ta chết, thần thi sẽ thuộc về ngươi, ngươi tự mình chọn tiềm tu đi. Không được không có việc gì thì giết chết Nhân tộc, biết không?
Vù!
Lục Ly phóng xuất thần thi, Huyết Linh Nhi cũng không nói gì, chỉ truyền âm nói:
- Chủ nhân, bảo trọng, ta chờ ngươi chiến thắng trở về!
Huyết Linh Nhi khống chế thần thi bay đi, nhưng cũng không đi quá xa, chỉ ẩn núp gần đó. Sau đó, Lục Ly để Tiểu Bạch truyền tống ra, hắn nhìn Tiểu Bạch nói:
- Tiểu Bạch, mười vạn lý phía tây có một tòa núi lớn, bên kia nghe nói có lôi điện rất khủng bố, ngươi đi đến đó tu luyện một phen. Gần đây, ta sẽ ở thành trì này sống một thời gian, ngươi nhớ không được chạy loạn, biết không?
“Chiu chiu!”
Tiểu Bạch hơi khó hiểu, trừng mắt lên, cũng không chịu đi. Lục Ly phất tay nói:
- Ngươi đừng quản nhiều như vậy, ngươi đi ra ngoài mười vạn lý phía tây thì sẽ biết thôi, đi đi, nghe lời!
Tiểu Bạch vẫn mơ màng trừng mắt, nhưng ngữ khí của Lục Ly đã kiên quyết như thế, nó nghĩ một lát, vẫn bay về phía tây.
Thân thể Tiểu Bạch mạnh đến đáng sợ, cho dù Chí Tôn Thần Giới bình thường cũng không giết chết được nó. Cho nên, cho dù Thần Tượng Thành bị trấn áp, đều không giết được Tiểu Bạch. Lục Ly cũng không lo lắng cho an toàn của Tiểu Bạch. Nhưng để nó tạm thời rời đi, chờ đại chiến chấm dứt rồi nói sau.
Chờ Tiểu Bạch rời đi, Lục Ly mở ra cấm chế hộp ngọc. Vừa mở ra, một mùi thơm tràn ngập, khiến tinh thần mấy thám báo gần đó cũng rung lên. Lục Ly nhìn lướt qua, phát hiện đan dược này rất lớn, cỡ nắm tay, cả người vàng óng ánh, giống như một viên bảo thạch. Hắn cầm đan dược cảm ứng thử, phát hiện bên trong dường như có ngọn lửa toát ra, năng lượng ẩn chứa bên trong khẳng định siêu cấp cường đại.
Báo!
Một thám báo vội chạy đến, hô to từ xa:
- Vưu Tinh Lão Ma cách còn năm mươi dặm, rất nhanh có thể bay đến đây.
- Để người toàn thành rút lui khỏi đây, ẩn núp!
Lục Ly phất tay, vô số võ giả trong thành đã chuẩn bị tốt, mang theo mấy người, bỏ chạy bốn phương tám hướng, thành trì to như chợt trở nên trống rỗng, chỉ còn lại Lục Ly và một vài thám báo.
Ăn thôi!
Đan dược để lâu dễ tản ra dược lực. Lục Ly cầm đan dược lớn, trực tiếp cắn một ngụm to. Đan dược kia vào miệng lập tức tan ra, một luồng năng lượng khủng bố lập tức tản ra, giống như nước sông tràn ra toàn thân. Lúc này, Lục Ly cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, hắn nhịn không được hít mấy ngụm khí lạnh.
- Thần đan trấn điện này quả nhiên cường đại!
Lục Ly cảm thấy thần lực toàn thân đang không ngừng tăng lên, khí tức cả người không ngừng trở nên cường đại. Tuy toàn thân có cảm giác thống khổ như bị xé rách, lại có thể cảm giác rõ ràng chiến lực của mình đang tăng nhanh.
Lục Ly rất nhanh lại cắn thêm một ngụm, từng nguồn nhiệt lượng tiếp tục tỏa ra, tăng thêm một bậc chiến lực cho Lục Ly. Lục Ly không dám ăn quá nhanh, dù sao đan dược này rất bá đạo, không muốn nổ tan xác mà chết.
Sau khi thân thể thích ứng, Lục Ly ăn ngụm thứ ba, đan dược chỉ lớn cỡ ngón cái. Nhưng lúc này, một bóng trắng bay vụt đến, xông lên bả vai Lục Ly.
Tiểu Bạch vậy mà quay lại, cái mũi nhỏ của nó run lên, trong mắt hơi tức giận, giống như trách cứ Lục Ly gạt nó.
Lục Ly không có thời gian phản ứng lại Tiểu Bạch, bởi vì sau ba ngụm, hắn cảm thấy thân thể đã đạt đến cực hạn. Mỗi tấc xương cốt trên cơ thể đều đang bị thiêu đốt, có dạng như khí lực không dùng xong. Hiện tại, hắn chỉ hận không thể phóng xuất năng lượng khủng bố trong cơ thể, hận không thể một chưởng đập thành trì này thành bột mịn.
“Chiu chiu!”
Tiểu Bạch thấy Lục Ly không phản ứng nó, cái mũi nhỏ run lên. Đôi mắt nó chợt tập trung vào chút đan dược còn sót lại trong tay. Nó ngửi thấy mùi thơm của đan dược, cũng không nghĩ nhiều, thân mình lóe lên, cái miệng nhỏ nhắn vừa động, vậy mà nuốt chút đan dược còn sót lại trong tay Lục Ly.
- Hả? Tiểu Bạch, ngươi điên rồi!
Lục Ly giờ mới bừng tỉnh, lớn tiếng hét lớn. Đan dược này bá đạo như thế, hắn thiếu chút nữa không chịu nổi. Tiểu Bạch còn chưa tu luyện thần lực, lại tùy ý nuốt vào, tuy chỉ một chút, nhưng lỡ như nổ tan xác thì sao?
“Chiu chiu!”
Vừa nuốt vào, Tiểu Bạch lập tức cảm giác không thích hợp, nó thống khổ rống lên hai tiếng, thân mình bay vụt xuống, đột nhiên va chạm lên một tòa thành, đập tòa thành kia thành mảnh nhỏ.
Bịch!
Thân mình Tiểu Bạch rất nhanh bay ra khỏi tòa thành, quay cuồng trong quảng trường, sau đó va chạm lên tòa thành khác. Thật rõ ràng năng lượng bá đạo trong viên đan dược khiến Tiểu Bạch không chịu nổi, mới khiến nó thống khổ như thế.
- Tiểu Bạch!
Lục Ly lo lắng kêu lên, thần niệm hắn quét qua, thấy Tiểu Bạch tuy rất thống khổ, nhưng cũng không lập tức tự bạo, cả người thả lỏng lại.
Nếu chịu không nổi, giờ đây, thân thể Tiểu Bạch hẳn đã tự bạo. Tiểu Bạch ngây người trong Lôi Đình Kiếp nhiều năm như vậy, thân thể phi thường khủng bố, nó chỉ ăn chút đan dược, miễn cưỡng chịu nổi.
Vù!
Phía nam truyền đến tiếng phá không, Lục Ly đã không còn thời gian quản Tiểu Bạch. Dù sao thân thể Tiểu Bạch cường đại, Thần Tượng Thành đè không chết nó. Lục Ly phất tay với thám báo:
- Các ngươi lui về, ẩn núp lại đi, cẩn thận chút, đợi lát nữa đừng bị ngộ sát.
- Đại nhân bảo trọng!
Toàn bộ thám báo khom người hành lễ, sau đó cũng không quay đầu lại, bay bốn phương tám hướng. Thân thể Lục Ly ở trên không, đứng trên tường thành. Trong tay hắn xuất hiện chiến đao Hàn Phong, từ xa chỉ Thần Tượng Thành phá không đến. Sát khí thân thể cuồn cuộn tràn ra, càng ngày càng thịnh vượng, khiến không khí gần đó cũng trở nên áp lực.