Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Có tiếng trầm muộn vang lên, miếu thờ bị đánh lui mấy chục trượng, trên đó lấp lánh hắc quang, dị thú du tẩu, một luồng khí tức cổ phác tràn ngập ra.
- Hả?
Nét mặt Lục Ly hiện đầy vẻ kinh ngạc, miếu thờ này là thật chứ không phải hư ảo, hắn có thể cảm ứng được không gian ba động do vừa rồi Sát Đế Quỷ Trảm bổ lên.
Rất nhanh, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ kích động, miếu thờ này thực sự tồn tại, lại một mực đi theo hắn, vậy liệu có phải đồng nghĩa với miếu thờ là một kiện Thần khí, bên trong có Khí Linh tồn tại? Khí Linh chính đang điều khiển miếu thờ trêu đùa mình?
...
Bảo vật cường đại đều có Khí Linh, bảo vật càng cường đại, Khí Linh càng cao cấp.
Khí Linh cao cấp có được linh trí, tỉ như Thần Sơn. Ba tòa Thần Sơn của Lục Ly đều có Khí Linh, hơn nữa đều có linh trí, mặc dù không tính quá cao, song cũng rất tốt.
Khí Linh càng cao cấp khẳng định tồn tại, tỉ như phong ấn Huyết Linh Nhi vào một kiện Thần khí nào đó, như vậy linh trí Khí Linh này nhất định sẽ cao đến nghịch thiên. Huyết Linh Nhi trừ không có tình cảm như của nhân loại ra thì linh trí cao đến dọa người, có thể tự thân học tập, ở phương diện pháp trận năng lực học tập của Huyết Linh Nhi vô cùng cường đại.
Nếu tòa thần miếu kia thực sự tồn tại, lúc này lại như đang trêu trò hắn, một mực duy trì khoảng cách không gần không xa. Nếu không có Khí Linh điều khiển, vậy chỉ còn một loại khả năng, đó là trong thần miếu có người đang điều khiển, cố ý trêu đùa mình.
Cổ Ma tử địa tồn tại rất nhiều năm, từ khi Cổ Ma tử địa tồn tại thần miếu hẳn là đã ở nơi này, bởi thế khả năng bên trong có người điều khiển rất thấp, khả năng Khí Linh điều khiển vô cùng cao.
Tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, ngoài mắt nhìn có vẻ đã khôi phục bình tĩnh, trong lòng lại đang nghĩ làm sao để thu thần miếu vào tay. Có Khí Linh tồn tại, tòa thần miếu này chính là vật sống. Chỉ cần bắt lại Khí Linh, thần miếu liền sẽ thuộc về mình.
Mặc dù không biết thần miếu là bảo vật cấp bậc nào, liệu có hữu dụng với mình không, nhưng bảo vật có thể xuất hiện ở khu vực hạch tâm Cổ Ma tử địa, cấp bậc tuyệt đối sẽ không quá thấp. Lại nói có được Khí Linh linh trí cao như thể, Sát Đế Quỷ Trảm đều không bổ ra nổi, bảo vật này há lại cấp thấp?
- Hắc hắc!
Trầm ngâm chừng một nén hương, trong lòng Lục Ly đã có chủ ý. Chẳng phải Khí Linh này thích đùa ư? Vậy hắn chơi đùa một trận với nó.
Hắn đột nhiên khẽ động, tốc độ đạt tới cực hạn, bay vút về nơi xa. Thần miếu dừng một lát, song rất nhanh cũng phá không bay đi, khoái tốc đuổi kịp Lục Ly, vẫn duy trì cự ly vài dặm như cũ.
Hưu!
Lục Ly đột nhiên đi mà quay lại, tốc độ vẫn bảo trì trạng thái nhanh nhất. Hắn vừa mới lao ra đã lập tức trở về, khiến thần miếu không kịp phản ứng, thoáng ngừng lại một lúc giữa trời.
Chẳng qua sau khi Lục Ly kéo gần cự ly còn chừng một dặm, thần miếu lập tức lui lại, tốc độ nhanh hơn Lục Ly một nhịp, tiếp tục bảo trì cự ly song phương chừng năm dặm.
Hưu!
Lục Ly như kẻ bệnh thần kinh, đột ngột chuyển hướng bay sang bên phải, sau đó lần nữa lộn vòng bay sang bên trái. Hắn không ngừng thay đổi phương hướng, hệt như một con dã thú cuồng bạo.
Tốc độ phản ứng của thần miếu rất nhanh, không ngừng chuyển biến phương hướng theo Lục Ly, tốc độ chợt nhanh chợt chậm, mỗi lần đều có thể khống chế cự ly cách chừng năm dặm, tốc độ phản ứng biến thái tới cực điểm.
Hưu!
Lục Ly như thể hóa thành người điên, liên tục bay mấy canh giờ mà vẫn không hề có ý dừng lại. Hơn nữa hắn còn vừa bay vừa ném đồ đạc, không chỉ ném Thần khí, còn ném cả thần nguyên và một ít cục đá không biết là thứ gì.
Cứ thế liên tục phi hành suốt năm canh giờ, Lục Ly rốt cục cũng xác định được một điểm, Khí Linh trong thần miếu đúng là đang “chơi đùa” với mình. Nếu là người không ai lại đùa dai đến độ chơi cái trò dở hơi này tận năm canh giờ.
Hắn ngừng lại, tiêu tốn năm canh giờ, hắn đã bố trí ra được một tấm lưới, giờ là thời khắc để cất lên.
Vừa rồi hắn bỏ năm canh giờ bố trí ra một pháp trận, tác dụng của pháp trận này không lớn, chỉ khiến không gian trong pháp trận nhiễu loạn, không ổn định, làm xuất hiện khe vứt không gian. Thân hình Lục Ly rất nhỏ, thần miếu lại lớn đến trăm trượng, hắn hành tẩu trong vùng không gian nhiễu loạn này, tuy tốc độ bị áp chế, nhưng thần miếu lại chịu ảnh hưởng càng lớn, đến lúc đó hắn có thể nhẹ nhàng áp sát thần miếu, nghĩ cách khống chế Khí Linh.
- Trận lên...
Hắn hét lớn một tiếng, trong tay đánh ra từng đạo thần lực, vô số trận thạch bên dưới lập tức phát sáng, một dải kim tuyến nối liền với nhau trong lòng đất. Sau đó một dải biến thành hai dải, hai đầu biến thành bốn dải, không ngừng khuếch tán, rất nhanh bốn phía dưới mặt đất toàn là màu vàng rực.
Ông!
Pháp trận được kích phát, bao phủ phương viên trăm dặm, không gian trong phạm vi trăm dặm chợt ba động. Như là bị nện phá, hiện ra từng đạo khe nứt to tướng, không gian trở nên cực không ổn định, tựa hồ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả, nhìn thần miếu cách mấy dặm sau lưng, lớn tiếng nói:
- Để ta xem lần này ngươi còn trốn được đi đâu?
Hưu!
Lục Ly như một con cá bơi trong nước len lỏi qua từng khe nứt không gian, cấp tốc phóng về phía thần miếu. Hắn vừa động, thần miếu cũng động, bay thẳng tới trước, chỉ là không gian bốn phía quá không ổn định, còn có rất nhiều khe nứt không gian, tự nhiên ảnh hưởng tới tốc độ của thần miếu.
Ông!
Một chuyện khiến Lục Ly kinh ngạc xảy ra, thần miếu đột nhiên lóe lên quang mang, sau đó cấp tốc thu nhỏ, thoáng chốc đã từ phương viên trăm trượng biến thành chỉ bằng ngón tay. Lần này nó không bị khe nứt không gian ảnh hưởng nữa, tốc độ tăng vọt, len lỏi qua còn nhanh hơn cả Lục Ly.
- Thế cũng được?
Lục Ly trợn mắt há hốc mồm, chẳng qua nghĩ đến Thần Sơn có thể biến lớn thu nhỏ, thần miếu này có được năng lực tương tự cũng không có gì lạ. Hắn thoáng trợn tròn mắt, không cách nào tới gần thần miếu, vậy làm sao bắt nó lại được đây?
- Tấn công...